Chớp mắt , linh thuyền  bay  trong đại trận hộ tông. Tạ Chước  tiếp tục chỉ về phía những ngọn tiên phong, giảng giải cho Tuân Diệu Lăng phân biệt: “Những chỗ khác  nhớ rõ cũng  , nhưng  một nơi nhất định  nhớ kỹ,  là Đào Nhiên Phong của Từ Vũ sư bá con. Đệ tử ở đó phần lớn chuyên tu trồng linh thực, nuôi linh thú, bên trong còn  một nhà ăn nhỏ, đói bụng thì  thể đến đó ăn cơm.  nhớ kỹ, tuyệt đối đừng giẫm lên linh điền mà Từ Vũ sư bá con trồng. Nếu  đánh   thương, hoặc vận hành linh khí  nội thương, thì đến Dược Vương Các ở Đào Nhiên Phong, tìm Từ Vũ sư bá chữa trị.”
Cảm ơn Tạ Chước với sự chỉ dẫn cực kỳ thực tế. Ít nhất Tuân Diệu Lăng  mới đến   rõ ở   cơm ăn, ở   thể chữa bệnh.
Linh thuyền chậm rãi hạ xuống  Pháp Nghi Phong.
“Huyền Vi sư thúc.”
Hai   bước xuống thuyền, liền thấy một thanh niên  tới từ phía . Người đó mặc một  áo bào xanh nhạt thanh nhã, hoa văn trúc bạc tinh tế thêu  vạt áo, tóc dài  buộc , dùng một cành đào  trâm cài. Đôi mày nhẹ cong như tán ô trong mưa, ánh mắt thâm tĩnh như hồ nước sâu.
Y chắp tay hành lễ với Tạ Chước, khí chất đoan chính, ôn hòa như gió xuân: “Huyền Vi sư thúc, sư phụ bảo  đến đưa thuốc cho .”
“Ừ.” Tạ Chước tiện tay nhận lấy bình sứ trong tay y,   sang giới thiệu với Tuân Diệu Lăng: “Đây là Lâm sư  của con.”
Tuân Diệu Lăng ngoan ngoãn hành lễ: “Lâm sư  chào .”
Ngân hà lấp lánh
“Sư  khách sáo.” Người nọ  ôn hòa: “Chuyện xảy  ở Vấn Đạo Thần Cung  truyền khắp Quy Tàng Tông. Sư  quả thật thiên tư tuyệt đỉnh, linh tâm tuệ căn, khó trách ngay cả sư thúc   thu đồ như Tạ sư thúc cũng vì  mà phá lệ. Ta là Lâm Tu Bạch, môn hạ của Từ Vũ tôn giả, hiện tu vi Kim Đan kỳ tầng ba. Sau  nếu   chỗ nào tu hành  hiểu,  thể tới tìm  bất kỳ lúc nào.”
Tuân Diệu Lăng gật gật đầu, thấy y  lưng đeo một cây đàn, liền tò mò hỏi: “Lâm sư ,  là nhạc tu ?”
Vừa hỏi xong, Lâm Tu Bạch thoáng sững sờ. Còn Tạ Chước thì  hiểu   lấy quạt che mặt, như thể Tuân Diệu Lăng  chạm  một đề tài cấm kỵ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-phu-xin-ta-ngay-ngay-dung-dot-pha-canh-gioi/chuong-18.html.]
“Không, Tuân sư ,” Lâm Tu Bạch  mỉm , thần sắc dường như còn vui vẻ hơn khi nãy: “Ta là kiếm tu, cũng coi như nửa y tu. Dù sư thừa Từ Vũ tôn giả, nhưng   giỏi y đạo,  càng thích nghiên cứu kiếm pháp. Còn cây đàn , chỉ là sở thích cá nhân mà thôi.”
Có lẽ là hiếm khi gặp   đồng điệu, Lâm Tu Bạch  Tuân Diệu Lăng bằng ánh mắt tràn đầy kỳ vọng: “Sư  cũng thích  đàn ? Không bằng hôm nào  đàn cho  một khúc?   mới đến Quy Tàng Tông, còn  sắp xếp  thỏa, chuyện  đàn  cần vội.”
Tạ Chước gật đầu phụ họa: “ thế. Ta còn  đưa Diệu Lăng  chọn chỗ ở nữa.”
Lâm Tu Bạch gật đầu,  nhã nhặn: “Vậy    phiền sư thúc và sư  nữa, xin phép  về Đào Nhiên Phong.”
Chỉ thấy một đạo bích quang chợt lóe, thanh kiếm bên hông Lâm Tu Bạch tự động bay , linh quang lưu chuyển như sóng. Lâm Tu Bạch ngự kiếm bay lên, trong nháy mắt  biến mất  thấy.
“Thật là kiếm tu nha.” Tuân Diệu Lăng cảm khái một tiếng.
“Lâm sư  của con, tuy chỉ mới là Kim Đan kỳ, nhưng  tìm  con đường riêng của ,  tu chính là Quân Tử kiếm. Cần cù khiêm tốn, ẩn  hòa đồng,  vẫn luôn   .” Tạ Chước mỉm : “Chỉ  điều,   bản  y đạo bình thường, con cứ xem như khiêm tốn là .”
“Là ?”
“Từ Vũ sư bá con là cao thủ  nhất về dược thiện trong giới Tu Tiên.” Tạ Chước  ít mà rõ ràng: “Mà Lâm Tu Bạch chính là chân truyền của  .”
“Hít!” Tuân Diệu Lăng hít sâu một , lập tức nghiêm mặt : “Lâm sư  khiêm nhường thanh cao, siêu phàm thoát tục, quả thật là tấm gương cho chúng , khiến  ngưỡng mộ, con nhất định  tích cực xây dựng quan hệ thật  với Lâm sư , trở thành sư    thiết nhất  Quy Tàng Tông!”