thứ thu hút ánh    nhất, vẫn là tấm  bài đeo bên hông nàng, biểu tượng của  tử  truyền.
 
Đệ tử    đường, gần như  ai  liếc  nàng một cái.
“Vị  là  truyền của phong nào ?”
 
“Kiến thức ít quá . Đó là Tuân sư thúc của Pháp Nghi Phong.”
 
“Pháp Nghi Phong? Chẳng  đó là chỗ Huyền Vi chân nhân mới  thu  tử ?”
 
Không ít  tử, khi Tuân Diệu Lăng  ngang qua, đều chủ động dừng  chắp tay hành lễ.
Tuân Diệu Lăng khẽ gật đầu coi như đáp ,  từng bước  xuống chân núi.
 
Khi đến đây, nàng  ai  đến; lúc rời , vạn  ngoái .
Thế gian  câu: “Trước kính y phục,  kính con ” đặt trong tu tiên giới, xem  cũng chẳng sai chút nào.
 
Đợi đến khi nàng   xa, mấy  tử mới dám thì thầm nhỏ to: “Đây chính là vị thiên linh căn, nhưng  ‘mắt  mù’  ?”
 
“Nè nè! Ngươi  chuyện kiểu gì ? Người   bái nhập Quy Tàng Tông chúng ,    ‘mắt mù’?”
 
“Ta   ý  , chỉ là   lúc   trưởng lão của mấy tông môn khác cũng  thu nàng  đồ . Cuối cùng, nàng  chọn Huyền Vi chân nhân.”
 
“Nói thế nào nhỉ, tu vi của Huyền Vi chân nhân trong đám trưởng lão chúng  cũng thuộc hàng thấp nhất  ? Lại còn là  chẳng thích quản việc, việc trong phong đều ném cho  khác lo. Bình thường chẳng thấy tu luyện gì mấy, hoặc là ngủ, hoặc là dạo  chẳng  nữa…”
 
Một  khác tiếp lời, vẻ mặt nghiêm túc: “Nói thật , trong  các sư tôn, còn  ai ‘ đáng tin’ như Huyền Vi chân nhân  chứ?”
 
“Theo lý mà , Huyền Vi chân nhân    nhàn rỗi, thích sống an nhàn sung sướng cũng chẳng ,”
“ ngài   đầu thu đồ   thu ngay một cái Thiên linh căn, thật sự là phí của trời!”
 
“Giống như  , lúc mới học vẽ bùa, chỉ dám dùng mấy loại tài liệu cấp thấp để luyện tay. Dạy  tử cũng  từ từ, từng bước một. Còn Huyền Vi chân nhân,  thu    bảo vật,  thấy... e là sẽ dạy hư   mất.”
 
Không khí bỗng chốc yên lặng.
 
Một  tử khác nhẹ giọng lên tiếng, giọng mang theo chút lý trí: “Ta thấy, chúng  nên lo cho bản  thì hơn. Dù  nàng cũng là  truyền  tử của trưởng lão. Dù thế nào cũng mạnh hơn chúng  một bậc .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-phu-xin-ta-ngay-ngay-dung-dot-pha-canh-gioi/chuong-22.html.]
Một câu  thẳng, g.i.ế.c c.h.ế.t  bộ cuộc tranh luận.
 
Mấy  còn  đều câm nín. Cảm thấy tiếp tục tám chuyện chẳng còn ý nghĩa gì nữa, bèn tản , chuyển sang đề tài khác.
 
…
 
Mấy lời , Tuân Diệu Lăng   thấy.
 
Mà thật , dù   thấy… nàng cũng chỉ coi như gió thổi bên tai, lười chẳng buồn so đo cùng mấy  đó.
 
Hiện giờ, nàng còn  việc gấp  : chạy  ăn cơm.
 
Nàng bước lên linh thuyền, chọn điểm đến là Đào Nhiên Phong.
 
So với Thiên Lộc Các, địa bàn Đào Nhiên Phong rộng rãi hơn nhiều. Bởi  linh thuyền dừng đỗ cũng  tận ba nơi.
 
 đáng  hổ là — nàng chỉ  phong   một nhà ăn nhỏ nổi tiếng,      nó  ở .
Giờ phút khảo nghiệm vận may…  tới.
 
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn…”
Tuân Diệu Lăng  lẩm bẩm cầu khấn với vẻ mặt thành kính,  tiện tay chỉ đại  một điểm trông thuận mắt  bản đồ điểm dừng:
“Chính là ngươi !”
 
Ngân hà lấp lánh
Linh thuyền chầm chậm khởi động.
 
Ngoài cửa sổ, cảnh vật lướt nhanh về , phong cảnh liên tục  đổi.
Ước chừng mười lăm phút , linh thuyền đáp xuống chân núi Đào Nhiên Phong.
 
Tuân Diệu Lăng  đặt chân xuống đất, đập  mắt nàng là những mảng linh điền nối liền  dứt, trải dài xanh mướt như tơ lụa, từ chân núi lan đến tận lưng núi.
 
Những thửa linh điền   hàng rào phân cách chỉnh tề, bên trong trồng đủ loại linh thực, phần lớn nàng đều chẳng  tên, nhưng cũng  thứ  một cái là nhận  ngay — ví dụ như lúa.
 
Những bông lúa linh cốc trĩu hạt buông xuống, từng hạt vàng óng như châu, theo gió nhẹ đung đưa.
Chỉ cần  thôi, dường như   thể  thấy tiếng sóng lúa xào xạc, mang theo mùi hương phảng phất của mùa thu no đủ.