Một bút hạ xuống, linh quang rực rỡ!
“Bộp.” Họa xong, ba cây bút linh  lượt rơi xuống đất, ngoan ngoãn trở về giá ngọc.
Tuân Diệu Lăng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thương Hữu Kỳ mắt lóe ánh sáng, đầu ngón tay khẽ động, ba lá phù bay về tay . Hắn tỉ mỉ xem xét từng chi tiết, mỉm  : “Linh phù  hiệu quả,  sai sót chỗ nào.”
“…”
Một thoáng yên lặng trôi qua, các  tử như  bừng tỉnh từ trong mộng,  lượt phát  tiếng kinh ngạc cảm thán: “Chẳng  chỉ yêu cầu một bút là vẽ xong ? Sao Tuân sư thúc  vẽ ba lá phù cùng lúc ?”
“Thần thức điều khiển bút, chiêu thức  thật sự quá ! Đừng  nàng mới là Luyện Khí kỳ,  thấy  ít  tử Trúc Cơ kỳ cũng  chắc đạt  trình độ !”
“ thế. Dù gì cũng là Thiên linh căn,  tử  truyền của Pháp Nghi Phong,   chút bản lĩnh hơn  chứ. Ngươi tưởng Tạ chân nhân nhắm mắt vơ bừa đồ  ?”
Trên mặt Triệu Tố Nghê cũng  giấu nổi vẻ kinh ngạc. Nàng gạt bỏ vẻ lãnh đạm ban nãy, từ đầu đến chân đánh giá  Tuân Diệu Lăng một lượt: “Tuân sư , ngươi thật sự  từng học phù đạo?”
Tuân Diệu Lăng đáp: “Sư tỷ, tuy rằng   từng học phù đạo, nhưng  từng học trận pháp.”
“Tụ Linh phù, Trệ Không phù, Truyền Tống phù, mấy loại phù , chú văn đều  biến thể xuất hiện trong trận pháp. Nếu Tuân sư  hiểu rõ một trong mấy quyển như 《Âm Dương Ngũ Hành》  《Càn Khôn Bát Quái》,  thể vẽ  mấy phù  cũng chẳng  gì lạ.” Trên mặt Thương Hữu Kỳ vẫn giữ nụ . Bản   cũng từng học qua trận pháp,  rằng vẽ  một trận đồ cần tiêu hao thần thức và độ chi tiết thế nào. Để đạt  độ tinh tế, việc trau chuốt tạo hình là điều tất yếu, nhưng cũng  những trận sư ưu tú vì tranh thủ thời gian mà  nghĩ  , một tâm hai dụng cũng chẳng hiếm thấy.
“Một pháp thông, vạn pháp đều thông.” Triệu Tố Nghê như ngộ  điều gì: “Sư tôn vẫn , phù – trận – chú là ba đạo tương thông, bổ trợ lẫn , nâng đỡ thành hình, thì  là như …” Nàng hít sâu một , trong lòng dâng lên chút áy náy, hành lễ với Tuân Diệu Lăng: “Xin , sư , hôm nay là   vẻ bề ngoài che mắt.”
Tuân Diệu Lăng mỉm  đáp lễ: “Sư tỷ khách khí .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-phu-xin-ta-ngay-ngay-dung-dot-pha-canh-gioi/chuong-30.html.]
Một hồi xung đột hóa thành chỉ mảnh tơ, Tuân Diệu Lăng thuận lợi nhận  ngọc bài  sân.
Nàng  định bước  trận thì thấy Thương Hữu Kỳ  tự nhiên  tới: “Sư , ngày thường ngươi  hứng thú  chút giao dịch ? Tỷ như bán linh phù chẳng hạn.” Với tay nghề  của nàng, một lá phù đỉnh bằng ba cái tầm trung  còn gì!
Tuân Diệu Lăng liếc mắt  : “Thương sư , ngươi đường đường là  tử  truyền mà còn thiếu linh thạch ?”
Thương Hữu Kỳ lộ vẻ   hổ: “Sư  , ngươi   đó thôi. Phù tu bọn  năng lực tự vệ yếu,  ngoài  dựa  linh phù chống đỡ. Nếu còn  luyện mấy cái phù hộ  cao cấp, thì linh thạch cũng như nước chảy xuôi  đó.” Nói đoạn,  lộ  nụ  đầy ẩn ý: “Huống hồ, ai mà chê tiền nhiều ?”
Thì  là .
Tuân Diệu Lăng cũng  lập tức từ chối: “Chờ    rảnh  tính.  sư  các ngươi ngày thường vẽ phù kiếm  khá ?”
“Đan tu với phù tu là hai đường tu luyện kiếm  nhiều nhất trong tu chân giới.” Thương Hữu Kỳ thật thà đáp: “Thực  khí tu của Nguy Nguyệt Phong cũng .”
Ngân hà lấp lánh
Tuân Diệu Lăng hỏi tiếp  chút do dự: “Vậy còn trận tu?”
“Trận tu cũng  tệ.   thể bán  giá cao chủ yếu là mấy trận pháp phòng hộ. Bất kể là trận nhỏ mang theo ,  đại trận  do trận sư tự  bố trí tại chỗ,  thị trường đều chuộng loại  thể phòng ngự địch nhân. Nếu sư   ý định kiếm tiền tiêu vặt,  thể cân nhắc  theo hướng đó.” Thương Hữu Kỳ .
Tuân Diệu Lăng   điều   , liền cảm tạ: “Đa tạ sư  chỉ điểm.”
May thật. Tuy sư phụ nàng  lo sự đời, nhưng cho linh thạch  hào phóng, ít nhất  đến mức để nàng một mầm non độc nhất    ngoài bươn chải kiếm sống.
Túi trữ vật đầy linh thạch chính là cảm giác an  tuyệt đối!
Cảm tạ sư phụ, cảm tạ sư tổ, cảm tạ sư bá!