Tuân Diệu Lăng thông qua ngọc bài tìm  chỗ  của . Người  bên cạnh nàng là một  tử Trúc Cơ kỳ đến từ một phong khác.
Vị  tử  đem từng món tài liệu vẽ phù  chuẩn  sẵn  lượt bày ,  bàn học  mặt hài lòng mỉm , trông  vẻ   sự chuẩn  kỹ lưỡng. Sau đó,   lấy từ túi trữ vật  hai bình sứ trắng, đặt ngay ngắn bên tay .
Tuân Diệu Lăng  đầu  quanh, thấy  ít  đều  cách bố trí tương tự.
Nàng  phần tò mò, nghiêng đầu hỏi: “Xin hỏi, mấy cái bình đó là gì ?”
“Bổ Thần Đan.” Người   chút do dự trả lời: “Nghe  Thuần Nhất tôn giả sẽ đích  khai đàn giảng dạy, Bổ Thần Đan của Trăm Dược Phường đều  tranh mua sạch,  cũng  cực khổ lắm mới giành  mấy bình đấy.”
Bổ Thần Đan là loại linh đan  các tu sĩ trận pháp và phù tu luôn chuẩn  sẵn khi xuất môn. Vừa  thể phục hồi thần thức,  giúp tinh thần tỉnh táo, giảm mệt mỏi. Trăm Dược Phường là nơi buôn bán đan dược do đan tu Đào Nhiên Phong điều hành, từ linh đan thông thường đến tiên phẩm hiếm , đều  thể mua  tại đó.
Tuân Diệu Lăng tỏ vẻ kinh ngạc: “Cần  chuẩn  đến mức đó ? Bổ Thần Đan cũng mang theo sẵn  ?”
“Ngươi là  đầu tiên tới học khóa của trưởng lão Thừa Thiên Phong đúng ?” Đối phương  chút xúc động: “Ta thì  từng  , nên   mang theo đủ thứ lớn nhỏ, từ chăn gối đến đồ rửa mặt,  còn chuẩn  cả mấy bình Bổ Thần Đan nữa, tất cả đều do  tự tay lo liệu.”
Hắn dừng  một chút,  tiếp lời: “Ngươi   tại  rõ ràng chương trình học chia  ba cấp cao – trung – sơ, mà   thể đồng thời giảng dạy ? Bởi vì Thuần Nhất tôn giả tu vi cực cao, tu luyện Phân Thần Quyết,  thể phân thần thức   ba, đồng thời giảng bài!”
Nhắc đến Thuần Nhất tôn giả, vị  tử  ánh mắt tràn đầy sùng kính, nhưng trong sự sùng kính   phảng phất một tia đau thương, như thể  khơi dậy nỗi ám ảnh nào đó: “Và  hết , Thuần Nhất tôn giả giảng bài cực kỳ nghiêm khắc,  nhiều  tử  theo kịp tiến độ,  ở  học đường tiếp tục học thì chỉ  thể ngày đêm học tập. Đáng sợ nhất là hễ học trò học đến , Thuần Nhất tôn giả liền giảng đến đó, thậm chí còn ngẫu nhiên giao thêm bài tập về nhà! Người căn bản  cần nghỉ ngơi!”
Có một vị lão sư như  giám sát, học trò nào dám lười biếng?
Tuân Diệu Lăng: “…”
Một vị giáo sư  cần nghỉ ngơi đúng là  kinh hoàng.
Ngân hà lấp lánh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-phu-xin-ta-ngay-ngay-dung-dot-pha-canh-gioi/chuong-31.html.]
“Vậy ngươi chẳng   từng học sơ cấp  ,  năm nay  còn đến?”
“Chủ yếu là    chuẩn   đủ, ý chí cũng  đủ vững vàng, đang học thì ngủ gật. Đến khi tỉnh dậy thì   Thừa Thiên Phong trục xuất khỏi lớp.”
“Ngươi thuộc phong nào?”
Đối phương  ha hả: “Ta là Vô Ưu Phong.”
Ồ, kiếm tu .
Hai   trò chuyện  vài câu,  thấy  bục giảng  hai chiếc trống đồng màu đồng thau  gió mà tự kêu, tiếng trống ù ù vang lên, báo hiệu giờ học bắt đầu.
Toàn bộ đạo tràng lập tức yên tĩnh.
Mọi  tử đều  về phía bục giảng. Tại đó,   từ khi nào  xuất hiện một vị đạo nhân. Người  mặc đạo bào đen,  mang theo bất kỳ vật trang sức nào, ngũ quan rõ nét, phong thần tuấn lãng. Ánh mắt trầm tĩnh, thần sắc tự nhiên, toát  một khí chất siêu thoát vật ngoại và tự giữ đầy khí độ.
“Hôm nay  khai đàn giảng đạo, truyền dạy huyền diệu của phù pháp, mong các ngươi vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm khổ tu, đừng phụ lòng mong đợi của .”
Lời  dứt, uy áp thuộc về bậc đại năng lập tức bao phủ khắp đạo tràng. Mọi  tử đều  dám thở mạnh.
“Hôm nay  giảng sơ cấp khóa học,   ở đây đều   chút cơ sở về phù đạo. Ta sẽ  dạy các ngươi vẽ những phù chú khó nhằn theo phù điển, cũng sẽ  giảng cách cải tiến uy lực của phù chú…”
“Bởi vì, các ngươi vẫn  đủ tư cách.”
“Lần    dạy các ngươi, chính là   để vẽ  một đạo phù cơ sở  chỉnh. Chỉ thế mà thôi.”
Ánh mắt  chỉ nhàn nhạt quét qua một lượt, rõ ràng  cách  gần, nhưng khiến vô   tử cảm giác như bản   nơi che giấu, từng cử động nhỏ đều  đối phương nắm rõ trong lòng bàn tay.