Ngày dần ngả về chiều, tiếng chim   văng vẳng nơi vách núi, lượn quanh đạo tràng. Một   tử  bắt đầu tạm nghỉ giữa chừng,  thì uống ,  thì nuốt đan dược, cũng  kẻ rời khỏi chỗ    vận động  thể. Thuần Nhất tôn giả  hề ngăn cản.
Lúc , sự chênh lệch giữa các  tử cũng dần hiện rõ. Có  mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tiều tụy,  vẫn cắn răng tiếp tục  vẽ, càng vẽ càng loạn.
Tuân Diệu Lăng thì  hề dừng .
Ba trăm lá phù, chớp mắt nàng   thành hơn phân nửa.
Ngân hà lấp lánh
Kiếm tu tiểu ca  bên cẩn thận vẽ xong một đạo phù, hai bên huyệt Thái Dương  ẩn ẩn đau,  rõ đây là dấu hiệu thần thức sắp cạn kiệt, bèn vội nuốt hai viên bổ thần đan, định nghỉ một lúc.
Vừa  đầu  theo thói quen,  lập tức hoảng hốt khi thấy chồng phù chú gọn gàng  bàn Tuân Diệu Lăng.
Phù thất bại, phần lớn  sẽ để tự cháy trong  trung, hóa thành làn khói mỏng, tránh chiếm diện tích. Thế nhưng  bàn Tuân Diệu Lăng, từng xấp từng xấp  là phù chú  chỉnh,  chút tổn hại,  tản  linh quang nhàn nhạt.
Tiểu ca kiếm tu im bặt.
Không  chứ? Hắn nhớ rõ lúc  nàng còn  mang theo bổ thần đan mà? Vậy mà vẫn kiên trì tới giờ?
Hắn tu luyện mười năm, vất vả mới Trúc Cơ,  mà thức hải của    rộng bằng một tiểu cô nương tám, chín tuổi?
Tuân Diệu Lăng  để ý đến vị kiếm tu bên cạnh đang  đả kích đến mức mất cả thần sắc.
Một đạo phù vẽ xong, nàng liền hít sâu một , dồn tâm thần  ngòi bút, bắt đầu lá tiếp theo. Bút pháp của nàng  định, nhẹ nhàng mà linh hoạt, mỗi nét mỗi hoa đều ngưng tụ linh lực thuần hậu, trong mực thậm chí thấp thoáng  đạo vận đang lưu chuyển.
Trong chớp mắt, mặt trời  lặn  Tây Sơn, ánh tà dương loang  sắc đỏ ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-phu-xin-ta-ngay-ngay-dung-dot-pha-canh-gioi/chuong-33.html.]
Trước khi ánh sáng cuối cùng tan biến  bóng đêm, nàng hạ nét bút cuối cùng. Phù chú  ngòi bút tỏa  ánh sáng dìu dịu, đồng thời Tuân Diệu Lăng cũng cảm nhận  thần thức của  như đang chạm  một cánh cửa vô hình nào đó. Nàng gom hết tinh thần đánh thẳng  tầng màng mỏng đó như nước lũ vỡ đê.
Một tiếng “rắc” khẽ vang lên.
Dường như  vật gì đó vô hình  phá vỡ.
Tuân Diệu Lăng phun  một  thật dài, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu  lòng bàn tay, gần như để  vết máu. Cả  như  ngọn lửa thiêu đốt, nhưng tâm thần  thanh minh đến lạ thường. Ba trăm đạo phù  vẽ , bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến như  từng tồn tại. Nàng thậm chí còn  cảm giác như chú chim  phá lồng mà bay lên bầu trời rộng lớn, choáng ngợp và run rẩy.
Đau.  là cái đau mang theo sung sướng.
Tuân Diệu Lăng gắng gượng  thẳng dậy,  ngẩng đầu  thấy Thuần Nhất tôn giả trong bộ đạo bào đen lặng lẽ  ngay  bàn,  nàng chằm chằm.
"Luyện Khí tầng năm… ngươi đột phá?"
Tuân Diệu Lăng khẽ gật đầu.
Gương mặt tuấn tú luôn giữ vẻ lạnh nhạt của Thuần Nhất tôn giả thoáng lộ  một tia kinh ngạc. Đường nét sắc sảo như tượng đá  dường như bất chợt nứt  một vết mảnh.
Hắn khẽ nhíu mày, hỏi: "Lần  ngươi phá cảnh là bao lâu ?"
Tuân Diệu Lăng cố nuốt mùi m.á.u tanh tràn lên cổ họng, đáp: "Hôm qua."
Nàng  tiếp: "Thuần Nhất sư bá, ngài  thể kiểm tra phù giúp  luôn  ,  đó đưa tín vật thông qua chương trình học sơ giai cho . Bởi vì… chắc  sắp ngất ."
"…"