Tam Thanh tổ sư phù hộ, nàng vốn   một vị sư phụ chỉ  ăn ngủ lười biếng mỗi ngày, giờ bên cạnh  thêm một Khương Tiện Ngư tu đạo theo trường phái tiêu dao. Khi Khương Tiện Ngư mời nàng bỏ học luyện kiếm để  sờ cá*, Tuân Diệu Lăng thật sự  khó lòng từ chối.
(*sờ cá: cách  vui chỉ việc  qua loa, lười biếng)
Tất nhiên, Tuân Diệu Lăng trong lòng hiểu  rõ. Nàng chỉ là thỉnh thoảng cho bản  thả lỏng một chút thôi. Hơn nữa, Khương Tiện Ngư cũng   thường xuyên đến tìm nàng.
Bọn họ là bạn ăn cơm cùng bàn,  thể xem như nửa tri kỷ trong sư môn, quan hệ  tệ.
Ngân hà lấp lánh
 nếu   là  phụ trách bồi luyện? Thôi thì miễn . Ngày đầu còn đánh tử tế, đến ngày thứ hai  bắt đầu chán, sang ngày thứ ba thì trực tiếp buông tay nhận thua.
Tuân Diệu Lăng: “Lâm sư , ngươi gọi Khương Tiện Ngư tới,  là để bồi luyện cho ,  bằng  là để  đốc thúc  luyện kiếm còn hơn.”
Lâm Tu Bạch ho nhẹ hai tiếng: “Nói cũng đúng.”
Cũng chẳng còn cách nào, ai bảo Lâm Tu Bạch vốn là  mang bản tính từ ái, tính tình  như đại gia trưởng.
Hắn nhọc lòng chỉ dạy Tuân Diệu Lăng nhiều năm, đồng thời cũng kiên nhẫn chăm lo cho Khương Tiện Ngư chẳng ít. Dù Lâm Tu Bạch   đại sư  chính thống của Vô Ưu phong, nhưng từng thụ giáo  trướng Phi Quang tôn giả,  thể xem là nửa  cùng tông, nên cũng luôn coi Khương Tiện Ngư như sư  ruột mà quan tâm.
Đôi khi Lâm Tu Bạch  kèm nổi nữa, sẽ dứt khoát gom cả hai  , cùng  sắp xếp chương trình học.
Hắn tin rằng: “Lý lẽ của bậc thánh hiền, đều  trong thi thư lục nghệ.” Người tu tiên sống lâu, học càng nhiều thì càng ít  bế tắc. Bởi , các kỹ năng bảo mệnh cần  giỏi, nhưng cầm kỳ thi họa, hững thứ nuôi dưỡng tâm tính, cũng  thể lơ là.
Vừa  Phi Quang tôn giả   ngoài du lịch, Huyền Vi chân nhân thì tính tình buông tay mặc kệ, trong mắt Lâm Tu Bạch, hai đứa nhỏ  chẳng khác nào cải trắng mọc nơi đất hoang,  ai săn sóc. Hắn đành tự xem  như lão nông trồng rau, cái gì  thể dạy  đều cố hết sức dạy cho bằng hết.
Mà giờ đây, lão nông cũng  bế quan.
Hắn chỉ mong khi    ở đây, hai cây cải thìa   thể dựa   mà nâng đỡ lẫn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-phu-xin-ta-ngay-ngay-dung-dot-pha-canh-gioi/chuong-43.html.]
Yêu cầu đó  quá đáng ? Không hề.
Chỉ là, Khương Tiện Ngư trả lời vỏn vẹn hai chữ: Không tới.
Tuân Diệu Lăng mặt  biểu cảm, dùng ngọc giản truyền âm: “Ngươi về  còn  ăn cơm Lâm sư  nấu ?”
Cả hai  bọn họ đều    tử Đào Nhiên phong. Muốn ăn  linh thiện ngon lành, một là dựa  việc rảnh rỗi chạy tới Đào Nhiên phong giúp tay, hai là nhờ Lâm sư  thường mở tiệc nhỏ cho ăn ké.
“…” Sau một hồi trầm mặc, Khương Tiện Ngư quả nhiên thoả hiệp.
Tuân Diệu Lăng còn bổ sung: “Ta mỗi ngày giờ Mẹo dậy luyện kiếm, giờ Tỵ kết thúc. Ngươi tự xem mà sắp xếp.”
Khương Tiện Ngư: “…”
Hắn  gửi một chuỗi dấu chấm,  chẳng khác nào một con cá mặn mất hết hy vọng đang phun bong bóng.
Hôm , Khương Tiện Ngư tới Pháp Nghi phong đưa tin.
Gió núi gào rít, cuốn theo từng trận tuyết mịn, bay lơ lửng  bầu trời xám tro, rơi rơi xuống vách đá và cành cây khô, phủ lên núi đá hoang tàn một lớp áo tuyết nhợt nhạt. Đứng từ đỉnh núi  , các ngọn phong ẩn hiện  màn mây mù mờ ảo, tựa như một bức tranh thủy mặc khô lạnh và lặng lẽ.
Hai  đấu kiếm  đỉnh núi,  ai nhường ai. Khương Tiện Ngư tay áo tung bay, trường kiếm  khỏi vỏ liền hóa thành muôn vàn ánh sáng. Tuân Diệu Lăng linh lực theo kiếm ý trỗi dậy, sát khí lạnh lẽo như gió sấm rền vang, đánh cho tuyết trắng văng tung toé.
Cách đó  xa, Tạ Chước cũng hiếm khi  ngủ nướng, mà   một gốc tùng dùng tuyết tan pha . Hắn  dài  ghế dựa,  lắc lư nhàn nhã, bên cạnh bếp lò sôi ùng ục vang lên tiếng nước reo.
Tạ Chước  hai đứa nhỏ đấu kiếm, tâm trí dần dần trôi xa, bỗng sinh  một mối nghi hoặc: Đồ  của    là pháp tu ?
Từ lúc nào  trở nên giống kiếm tu thế ,  hung hãn  thẳng tay  nương?
Chỉ  “Ầm” một tiếng, ánh kiếm chói lòa như  băng xẹt qua,  khí xung quanh ngưng trệ trong chốc lát  vang lên tiếng gió rít chói tai. Tuân Diệu Lăng một kiếm bổ xuống, ngọn núi như thể  bằng thạch cao,  gọt phẳng một cách gọn ghẽ.