“Ờ?”
Khương Tiện Ngư nhàn nhạt liếc nàng một cái, ánh mắt trong trẻo như nước,    thấy việc   "ăn vụng" từ chỗ Tuân Diệu Lăng  gì sai trái.
Tuân Diệu Lăng bĩu môi: “Ngươi   thế nào mà  phát  chút tiếng động nào hết? Lặng lẽ tiếp cận một tu sĩ,  là  bất lịch sự ?”
“Ta   cố tình giấu  thở.” Khương Tiện Ngư thong dong : “Chẳng qua là ngươi mải ăn quá chuyên tâm,  để ý đến  thôi. Ta   phản ứng của ngươi liền  miếng đó là ngon nhất, thử một cái, quả nhiên đúng.”
Hắn  xong thì tự nhiên  xuống bên cạnh nàng, vẻ mặt nhàn nhạt, mày mắt thanh tú như vẽ, bộ dạng thoải mái chẳng vướng bụi trần, lười biếng mà tao nhã.
Ngụy Vân Di liếc  một cái: “Khương sư , bình thường gặp  đông như  chẳng  ngươi đều tìm cách né tránh ?”
Khương Tiện Ngư đáp tỉnh bơ: “Sư phụ    ở đây, trưởng lão Truyền Công các Vô Ưu phong cứ nhất quyết ép  đến trông coi,  là để giám sát việc tuyển  tử nội môn   cho công bằng, tránh thiên vị.”
Từ ngoại môn tiến  nội môn là một bước ngoặt quan trọng. Tông môn thật sự  đầu tư tài nguyên để bồi dưỡng những  tử . Đối với các trưởng lão Truyền Công các, đây chính là cơ hội  để phát triển thế lực. Nếu là lúc , chuyện tranh giành danh ngạch  khi đánh  tới vỡ đầu chảy m.á.u cũng  lạ.
 hiện tại phong chủ Vô Ưu phong, cũng chính là Phi Quang tôn giả, đang du lịch bên ngoài, nếu các trưởng lão tranh giành quá lộ liễu mà khiến tôn giả về  bất mãn, thì gánh hậu quả  ai gánh nổi.
Vậy là họ dứt khoát mời Khương Tiện Ngư   “công chứng viên sống”, lấy thực lực tại chỗ để tuyển , tránh  quy tội mưu lợi riêng.
Dù   cũng là  truyền của phong chủ, vì sự yên  thanh danh của một mạch Vô Ưu phong, mấy chuyện  tên chịu trận như   vẫn  .
Ánh mắt Khương Tiện Ngư lướt qua Khuy Thế Kính, từ từ đảo qua sân thi đấu nơi các  tử đang giao đấu, chẳng mấy chốc  dừng  ở một .
Không ngoài dự đoán,  là Lâm Nghiêu.
Tuân Diệu Lăng ngẩng cằm: “Làm  , hết   đến  khác đều dán mắt  Lâm Nghiêu thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-phu-xin-ta-ngay-ngay-dung-dot-pha-canh-gioi/chuong-46.html.]
Khương Tiện Ngư trầm giọng: “Thanh kiếm của   bình thường.”
“Không chừng là kiếm cổ phủ bụi bao năm, thượng cổ thần binh  tỉnh dậy.” Tuân Diệu Lăng  tỉnh rụi: “Hoặc bên trong giấu một tàn hồn của vị đại năng nào đó từng ngã xuống.”
Ngụy Vân Di lập tức chen : “Không đến nỗi như thế ...”
Thượng cổ thần kiếm  thể đếm  đầu ngón tay, phần lớn   chủ hoặc  hư hại. Mà  sinh  kiếm linh thì càng khó, kiếm vốn là vật vô tri. Dù là thần kiếm do cao nhân rèn ,  thể nhận chủ, hộ chủ, nhưng vẫn là vật chết. Muốn kiếm  linh trí như , trừ khi  tế luyện bằng sinh hồn, hoặc  hồn phách đại năng ký sinh trong đó.
Tuân Diệu Lăng xua tay: “Ta cũng chỉ thuận miệng  chơi thôi.”
Ngụy Vân Di  như nghĩ đến điều gì, khẽ gật đầu: “Lâm Nghiêu quả thật  kỳ lạ.” Rồi nàng  về phía Khương Tiện Ngư khuyến khích: “Khương sư ,  ngươi  mượn kiếm của  tra thử xem? Nếu thực sự  kiếm linh, nó  thể sẽ chủ động đáp lời ngươi, chẳng  rõ ràng hết  ?”
Khương Tiện Ngư sinh   kiếm tâm,  thể cộng minh với vạn kiếm. Chỉ cần   tay, hầu hết linh kiếm  ý thức đều sẽ tự phát ứng.
 Khương Tiện Ngư mặt  đổi sắc : “Lười.”
“Lâm Nghiêu sắp  nội môn, tức là  danh nghĩa  là sư điệt của ngươi đó. Ngươi  định quan tâm chút nào ?”
Ngân hà lấp lánh
“Người  bí mật thì nhiều lắm.” Khương Tiện Ngư bình tĩnh : “Chỉ cần   phạm môn quy, cho dù  lưng  là thần kiếm  hung kiếm,  cũng  truy cho tới cùng.”
“Hơn nữa...” Hắn  ngừng  một chút, giọng  đều đều: “Hắn  thể ở  Vô Ưu phong bao lâu, còn   chừng.”
“Ý là ?” Ngụy Vân Di lập tức hỏi.
Khương Tiện Ngư  vội  chậm đáp: “Không lâu   từng thấy qua . Lúc  thực lực  lộ  khác biệt một trời một vực so với hiện tại. Với thực lực hôm nay, ở nội môn cũng  xem là nhân tài kiệt xuất. Có thể giấu kín năng lực lâu như thế, chỉ sợ mục tiêu  nhỏ.”
“Không  là    nội môn thì còn  gì nữa?” Ngụy Vân Di bật thốt lên,  dần dần lộ vẻ nghi hoặc: “Chẳng lẽ ngươi  ,  nhắm  vị trí  truyền  tử?  mà hiện tại còn  ai cùng cảnh giới để  khiêu chiến ?”
“Sư tỷ,  còn đang ở Luyện Khí kỳ mà.” Tuân Diệu Lăng lặng lẽ giơ tay, giọng hết sức bình tĩnh.