Lâm Nghiêu sững  một thoáng, tiện tay túm lấy một  tử  ngang, hỏi: “Chuyện gì thế ? Đại sư   đột phá Nguyên Anh ?”
Lâm Nghiêu vốn từng   Đào Nhiên Phong  một đại  tử  truyền tên Lâm Tu Bạch, vì  tu đến Kim Đan kỳ viên mãn nên bế quan, đến giờ  vẫn  từng thấy mặt.
“A, là tiểu sư thúc đấy. Chúc mừng tiểu sư thúc Trúc Cơ thành công!”
Do Đào Nhiên Phong  hai  tử  truyền cùng họ Lâm nên để phân biệt,  tử nội môn đều gọi Lâm Nghiêu là tiểu sư thúc.
“… Nói  chắc ngài cũng chẳng tin, đây là Tuân sư thúc bên Pháp Nghi Phong tiến giai Trúc Cơ!”
Lâm Nghiêu: “…?”
Hắn chỉ  đám mây sấm đang cuồn cuộn giữa trời, đầu ngón tay khẽ run: “Ngươi bảo đây là lôi kiếp Trúc Cơ?”
“ !” Tiểu  tử hít sâu, như tìm  chỗ xả cơn xúc động, giọng còn xen chút kích động: “Ngài cũng thấy việc  khó tin  ? Giờ trong tông ai cũng bàn tán, Tuân sư thúc bình thường im ắng là thế, lúc xuất thủ  khiến   chấn động. Lần  Trúc Cơ lôi kiếp của nàng thanh thế quá lớn, kiếp vân lan sang tận bên  dù hai ngọn núi cách   xa. Uy lực , e rằng còn dữ dội hơn cả lôi kiếp Kim Đan thường thấy!”
Lâm Nghiêu chỉ cảm thấy não  chắc còn di chứng  khi  thiên lôi đánh, nếu     thấy chuyện hoang đường như .
Xẹt! Một tia chớp chói lòa bổ thẳng xuống đất.
Tiếng sấm như trống cổ, rung chuyển cả đất trời. Gió cuồng quét qua khiến cây cối nghiêng ngả, dãy núi hùng vĩ cũng khẽ rung rinh.
Tiểu  tử siết chặt tấm tránh lôi phù trong tay, dù  xác suất  đánh trúng là  thấp, nhưng cảnh tượng  mắt vẫn khiến  hoảng hồn, sẵn sàng kích hoạt phù chú để bảo  mạng sống.
“Ôi trời ơi…” Tiểu  tử nuốt nước bọt, vẻ bất an hiện rõ: “Tuân sư thúc sẽ …  đánh c.h.ế.t đấy chứ?”
Lâm Nghiêu mặt trắng bệch   ửng đỏ, hồi lâu mới ngượng ngùng hỏi: “Trúc Cơ của  kết thúc khi nào? Còn bên Pháp Nghi Phong… là khi nào bắt đầu?”
“À… Lôi kiếp của ngài kéo dài ba ngày liền, ngay  động phủ của ngài, cả Đào Nhiên Phong đều thấy. Vừa khi kiếp vân tan, Tuân sư thúc lập tức bắt đầu.”
Tiểu  tử hạ giọng lẩm bẩm: “May mà phong chủ  dựng pháp trận phòng hộ quanh linh điền, nếu  mấy linh thực chắc chẳng còn hạt nào.”
Lâm Nghiêu lúc  mới dằn  nỗi lo, nhưng lòng vẫn nghẹn .
Một  Trúc Cơ  chẳng những  khiến  nổi bật, mà  biến thành bậc thang cho Tuân Diệu Lăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-phu-xin-ta-ngay-ngay-dung-dot-pha-canh-gioi/chuong-58.html.]
… Ngay cả lôi kiếp của  cũng chẳng phô trương bằng  !
Nếu Tuân Diệu Lăng   tiếng lòng , chắc sẽ đáp : “Cái phô trương , ngươi   ?”
Giờ khắc ,  đỉnh Pháp Nghi Phong, ánh mặt trời như tắt hẳn, từng tia sáng đều  cuốn  vòng xoáy linh khí xoay tròn giữa  trung.
Lớp kiếp vân dày đặc như  nước mực ngấm đen, lững lờ xoay theo lốc xoáy, hệt hung thú đang ẩn , chỉ chờ lao xuống cắn xé.
Dưới tầng mây sấm  là một tòa cung điện,  đúng hơn, từng là một tòa cung điện.
Nay chỉ còn tường đổ ngói nát, cột kèo chạm trổ  cháy sạm, ngói lưu ly vỡ vụn vương khắp đất, sét đánh nứt cả chân tường. Hoa cỏ quanh năm khoe sắc trong sân  khô héo thành bụi đất. Đến cả tam thanh lục ngự tới đây cũng khó nhận  nơi  từng là tiên phủ của Tuân Diệu Lăng suốt sáu năm qua.
Mọi chuyện bắt đầu từ khoảnh khắc Tuân Diệu Lăng nuốt viên tiên phẩm Trúc Cơ đan.
Đêm , trăng rằm sáng tỏ, khắp núi phủ một màu thanh huy.
Tư Linh Tôn Giả Tống Thức Diêm, theo ước định, đến Pháp Nghi Phong, dùng nguyệt hoa chữa trị Tức Tâm kiếm.
Luyện khí đại tông sư khéo tay bậc nhất, ông nhanh chóng luyện ánh trăng tinh khiết thành từng sợi tơ sương, chậm rãi rót   kiếm.
Vết rách   kiếm từng chút một  lấp đầy, ánh sáng ảm đạm cũng dần trở nên rực rỡ.
“Xong!” Tống Thức Diêm cất cao giọng.
Ngân hà lấp lánh
Cùng lúc , trong động phủ, Tuân Diệu Lăng nuốt viên tiên phẩm Trúc Cơ đan.
Vừa  đến bụng, dược lực hóa thành dòng nước ấm lan khắp cơ thể, xương cốt phát  những tiếng răng rắc khe khẽ. Nàng rõ ràng cảm nhận  linh khí xung quanh dồn dập như thủy triều, chỉ cần khẽ động tâm niệm, từng đợt linh lực sẽ ào ạt tràn  kinh mạch, cuộn lên như biển động.
Từ khi kết khế ước với Tức Tâm kiếm tới nay, đây là  đầu tiên linh mạch của nàng  rót đầy đến !
Tuân Diệu Lăng nhắm mắt nhập định. Tâm cảnh và tu vi của nàng vốn  vượt qua cửa ải Trúc Cơ, nên chỉ trong chớp mắt, kiếp vân tụ đầy, sấm chớp tím rạch tan màn đêm, giáng thẳng xuống!
Tia chớp to bằng miệng chén bổ ập xuống như kiếm quang, suýt nữa xuyên thủng  nàng thành xâu chuỗi.
Nàng lập tức bật dậy, lăn một vòng né  góc tĩnh thất. Dù động tác nhanh đến mấy, lưng vẫn sượt qua luồng điện tím, đau rát như  lột da.
“X… xót thật…” Nàng sờ lưng, tấm pháp y phòng ngự   đánh thủng một lỗ.
Ngẩng đầu  , chỗ     cháy đen, lõm sâu, còn bốc khói nhẹ.