SỰ RÀNG BUỘC CỦA KẺ ĐIÊN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-30 02:32:18
Lượt xem: 46

1.

 

hèn mọn quỳ xuống chân Phó phu nhân.

 

Giọng run rẩy, cố gắng giữ chút bình tĩnh cuối cùng: “Xin bà hãy cho con . Vì sự yên giữa Phó gia và Lục gia… Nếu Lục tiểu thư tiểu thiếu gia lén nuôi một đứa như con bên cạnh, e rằng cô sẽ lòng.”

 

Trong mắt tất cả , Phó Tuần đổi. Từ một thiếu niên ngông cuồng, u ám, trở thành lễ độ, ôn hòa, thậm chí khiến yên tâm mà tin tưởng. Họ cho rằng chính dạy dỗ thành .

 

chỉ tất cả đều là giả vờ.

 

Chỉ khi ngoan ngoãn lời, Phó Tuần mới sẵn sàng đóng vai một trai , như thể lấy lòng . Hắn hiểu rõ ghét nhất là sự tàn nhẫn, hung hăng trong con .

một khi dám trái ý, ví dụ từ chối chuyện mật với , lớp mặt nạ sẽ ngay lập tức rách nát. Phó Tuần sẽ hiện nguyên hình, dùng cách hành hạ , đe dọa bằng giọng lạnh lẽo như kim châm:

 

“Nếu còn , sẽ ‘’ em ngay mặt đám hầu. Bảo bối, đừng chọc giận .”

 

chỉ thể cúi đầu, mỉm xin : “Mẹ cháu xuất viện, bà quen sống ở thủ đô. Cháu đưa bà về quê… nếu thuận lợi, cháu sẽ định cư ở đó luôn.”

 

Trong nhà họ Phó, chỉ bà Lâm là điều. Nghe , bà bằng ánh mắt cảm thông, trách cứ. Khi thanh toán lương, bà chỉ hỏi một câu: “Phó Tuần chuyện ?”

 

Tất nhiên là .

 

cố ý chọn ngày bận học để xin nghỉ, chỉ để kịp phát hiện. Bởi nếu ý định rời , dám tưởng tượng sẽ chuyện điên rồ gì.

 

im lặng một lúc khẽ lắc đầu: “Cháu sẽ với khi về thu dọn hành lý.”

 

Phó Tuần đang học đại học ở thủ đô. Hắn ở ký túc xá, mà mua riêng một căn hộ gần trường, ép sống cùng.

 

Thực , nào dám thu dọn đồ. Phó Tuần luôn cảnh giác, chỉ cần động một chút, sẽ nhận ngay. Thế nên, chỉ mang theo giấy tờ tùy . Tất cả những thứ khác buộc bỏ .

 

May mắn, bà Lâm hỏi thêm.

 

Ký xong hợp đồng nghỉ việc, vội vã đến bệnh viện đón .

 

dối. hề đưa về quê.

Quê hương của , Phó Tuần từng thấy chứng minh thư. thể về đó, càng thể để tìm .

 

chọn một thành phố khác, yên tĩnh và thích hợp cho việc dưỡng bệnh.

 

Mãi cho đến khi máy bay cất cánh mới thở phào nhẹ nhõm.

 

2.

 

Năm nghiệp đại học, chẩn đoán mắc một căn bệnh hiếm gặp. Căn bệnh cần một tiền khổng lồ để chữa trị. từ bỏ cơ hội một công ty lớn, đó chấp nhận công việc chăm sóc cho một thiếu gia tính khí thất thường với mức lương năm triệu một tháng.

 

Lần đầu gặp, Phó Tuần mới mười hai tuổi.

 

Cậu trắng trẻo, sạch sẽ, gương mặt tinh xảo như búp bê sứ. Trông thuần khiết, vô hại đến mức ngây thơ nghĩ rằng những lời đồn “khó chiều, bệnh” hẳn chỉ là bịa đặt.

 

ngay buổi đầu tiên, ảo tưởng của tan biến.

 

Phó Tuần ngoắc tay, gọi gần, cho xem món đồ chơi mới.

 

Rồi thản nhiên ném một con chuột lột da .

 

Thân thể con vật còn giãy giụa, m.á.u tươi nhỏ tong tong, mùi tanh nồng nặc bốc lên. Cả run rẩy, dày quặn thắt, kìm nổi mà nôn khan.

 

Thế nhưng Phó Tuần vẫn , nụ non nớt nhưng khiến lạnh sống lưng:

“Đồ chơi của , thích ?”

 

hít sâu, cố ép bản bình tĩnh. Nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ nhưng nhuốm m.á.u , kéo phòng tắm, dùng xà phòng cẩn thận rửa sạch từng kẽ ngón tay, xoa : “Chuột bẩn lắm, nhiều vi khuẩn. Lần đừng chạm nữa.”

 

Dòng nước hòa cùng bọt xà phòng màu hồng phấn chảy xuống bồn. lau khô tay cho , lấy khăn gói con chuột đem chôn.

 

Trong suốt quá trình , ánh mắt đen láy của Phó Tuần rời khỏi , sâu đến mức như khoét thủng da thịt. Rất lâu , khóe môi nhếch lên, nở một nụ u ám.

 

Thành thật mà , khi chỉ buông bỏ. Muốn chạy ngay khỏi ngôi nhà nhưng cần tiền.

 

Vì thế, còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhẫn nhịn, lấy lòng thiếu gia nhà họ Phó.

 

Từ ngày hôm đó, tủ quần áo của thường xuyên xuất hiện những bộ phận động vật cắt rời. Trong bữa cơm đá vụn lẫn lộn. Ban đêm, phòng vang lên những tiếng ai oán của phụ nữ.

 

hiểu Phó Tuần xem như món đồ chơi mới.

 

May , hai tháng, lẽ nhận hề bỏ chạy, dần từ bỏ những trò đáng sợ .

 

Ngày tháng đó, tạm gọi là bình yên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-rang-buoc-cua-ke-dien/chuong-1.html.]

 

Về , những gia sư mà bà Lâm mời đến dạy kèm đều Phó Tuần dọa đến bỏ chạy. Bà sang hỏi thể dạy kèm cho . học ở một trường danh tiếng, cần tiền, nên đành nhận lời.

 

còn tưởng Phó Tuần sẽ khó như với những khác. . Ngược , tỏ ngoan ngoãn một cách khó tin.

 

Phó Tuần thông minh, chỉ cần giảng một là hiểu. Thời gian , chúng yên trôi qua. Mối quan hệ, từ khi nào, dần trở nên thiết hơn.

 

Khi con trai thi đỗ ngôi trường danh giá nhất thủ đô, bà Lâm vui mừng đến nỗi thưởng riêng cho một khoản lớn. Mọi chuyện tưởng chừng đều đang tiến triển theo hướng .

 

Cho đến sinh nhật mười tám tuổi của Phó Tuần.

 

3.

Nhà họ Phó quyền thế đến mức thể một tay che trời. Mỗi năm, sinh nhật của Phó Tuần đều tổ chức linh đình, xa hoa đến mức chỉ thể ngước .

 

Thế nhưng, từ khi mười lăm tuổi, mỗi buổi tiệc kết thúc, Phó Tuần luôn bắt mua thêm một chiếc bánh kem rẻ tiền, chỉ để tổ chức riêng cùng .

 

hiểu. Bánh sinh nhật của đáng giá hàng triệu, bận tâm đến chiếc bánh chẳng đáng bao nhiêu của . nghĩ đến việc từng chăm sóc từ nhỏ, coi như chiều một chút cũng .

 

Khi , Phó Tuần khác xa so với thuở nhỏ. Cậu trở nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện, còn bày trò hù dọa hành hạ. Bởi , cũng yên tâm mà cùng thắp nến, cắt bánh.

 

Cho đến ngày sinh nhật mười tám tuổi của Phó Tuần.

 

mang chiếc bánh kem về nhà, nhưng bước phát hiện tất cả hầu biến mất, kể cả quản gia nuôi nấng từ nhỏ.

 

Trong lòng dấy lên một linh cảm chẳng lành, nhưng vẫn cố gắng tự trấn an.

 

Khi ngọn nến tắt, điều sợ hãi nhất cuối cùng cũng đến.

 

Phó Tuần dùng bàn tay trắng trẻo, thon dài, thong thả quệt lớp kem bánh, chậm rãi bôi lên môi . Một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến bất giác run rẩy.

 

cau mày, cất giọng khàn run: “Cậu… đang ?”

 

Cậu chằm chằm đôi môi dính kem của , khóe miệng cong lên, nụ quen thuộc, giống hệt đầu rửa tay cho năm nào, nụ khiến lạnh buốt tận tim.

 

Cậu vội trả lời. Chỉ thong thả l.i.ế.m lớp kem ngón tay, ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm như bóng đêm khóa chặt lấy .

 

“Trước khi hôn em, em thể hét lên bất cứ lúc nào. Nếu sẽ coi như em tự nguyện.”

 

Lời dứt, hình cao lớn đột ngột áp sát.

 

Khoảnh khắc , mới hiểu, Phó Tuần bao giờ đổi. Cậu chỉ giỏi che giấu hơn, còn trong xương tủy, vẫn là một ác ma.

 

lẽ từ chối. thể thích một như Phó Tuần. , nếu phản kháng, sẽ bao giờ giữ . Và nếu mất công việc sẽ ?

 

Nghĩ đến đó, im lặng. Không từ chối.

 

Môi Phó Tuần phủ xuống.

 

Khi phát hiện phản kháng, khóe môi khẽ cong, nụ hôn lập tức trở nên sâu và mạnh bạo hơn.

 

giống như chiếc bánh sinh nhật xé nát, từng chút một ăn sạch sẽ. Cuối cùng, trở thành món quà trưởng thành độc nhất vô nhị của .

 

Từ hôm , thành bạn giường của Phó Tuần.

 

chỉ đặt một yêu cầu duy nhất để ai mối quan hệ . Vì điều kiện , trả giá bằng sự trừng phạt suốt ba ngày ba đêm. cuối cùng, vẫn đồng ý.

 

còn nhớ rõ, lúc , siết chặt eo , thì thầm bên tai: “Tạ Nguyệt An, gì chứ? đồng ý yêu cầu của em, em định thưởng cho một chút ?”

4.

Tỉnh khỏi những hồi ức dài dằng dặc, mới nhận cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của Phó Tuần. lập tức liên lạc với một môi giới bất động sản từng quen, nhờ đưa đến căn hộ mà nhắm từ .

 

Chẳng mấy chốc, xuất hiện. So với gặp đầu tiên, khác nhiều một chiếc xe sang trọng, đồ hàng hiệu. thầm cảm thán, chỉ một tháng ngắn ngủi, buôn bán nhà đất quả thật kiếm khối tiền.

 

Trên đường , lòng nhẹ nhõm lạ thường. nghĩ, cuối cùng cũng thoát khỏi bóng dáng thiếu gia điên cuồng . Ngày tháng sắp tới, chắc sẽ yên hơn. Ý nghĩ đó khiến môi bất giác cong lên, nụ hiếm hoi xuất hiện bao năm.

 

khi đặt tay lên cánh cửa nhà mới, bước bên trong, nụ đông cứng .

 

Trên chiếc sofa giữa phòng khách, Phó Tuần đang ngay ngắn.

 

Nghe tiếng động, chậm rãi đầu. Gương mặt quá đỗi quen thuộc với . Chỉ mới tối qua, còn ghì chặt , c.ắ.n lên phần da mềm cổ, chịu buông. Thế nhưng lúc , đôi mắt lạnh băng, một chút cảm xúc.

 

Toàn run rẩy. Cảm giác sợ hãi tột cùng khiến c.h.ế.t ngay ngưỡng cửa.

 

Đằng , giọng vang lên đầy thắc mắc: “Con chắn ở cửa gì mà ?”

 

Trong lòng thoáng tính toán là cứ bỏ chạy? ánh mắt vô tình chạm nụ nhạt nơi khóe môi Phó Tuần. Hắn thong thả giơ tay, lắc lắc chiếc điện thoại.

Loading...