Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 39: Ngài Hạ đến – Cúi người vén váy cho cô.

Cập nhật lúc: 2025-07-27 04:22:08
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Triệu Khánh thừa hiểu, nếu để Chung Thư Ninh rời trong đêm nay, e rằng gặp cô còn khó hơn lên trời.

Cô dám phá nát bữa tiệc ông dày công chuẩn như thế?

Giờ còn ?

Đừng hòng!

Thế nhưng ông còn chạm vai cô, cánh tay ai đó mạnh mẽ giữ .

Meivory

Chỉ một cú xoay , kế đó là tiếng quật ngã vang lên rợn gáy, một cú vật qua vai mắt.

Tiếng hét thảm thiết của Chung Triệu Khánh vang lên, khi Chung Thư Ninh đầu , ông sõng soài đất, tay chân vặn vẹo, vẻ mặt méo mó vì đau đớn. Còn Lý Khải thì một bên, mặt mũi vô tội.

Chung Thư Ninh đưa mắt , hiệu hỏi:

Anh tay đấy ?

Lý Khải đáp tỉnh bơ: “ ngờ ông yếu , chịu nổi một cú quật.”

“Cậu là cái thá gì?” Chung Triệu Khánh ôm lấy lưng, mồ hôi lạnh túa như tắm.

“Triệu Khánh, chứ?” Lưu Tuệ An vội chạy tới, trừng mắt Lý Khải: “Cậu yên đó cho ! Nếu chồng mệnh hệ gì, đền nổi ? sợ là gánh nổi hậu quả !”

Một giọng bất ngờ vang lên từ cửa :

“Vậy theo bà Chung, gánh nổi ?”

Giọng như gió lạnh cắt da, xuyên thấu cả đêm thu âm ẩm, tràn hội trường khiến khí trong sảnh lập tức đóng băng, tất cả đều im phăng phắc.

Chung Thư Ninh còn thấy nhưng chỉ cần giọng, cô rõ:

Anh đến .

Hạ Văn Lễ mặc một bộ âu phục đen, cả mang theo sương gió bụi của mưa thu, sải bước giữa ánh khiếp sợ của . Đôi mắt trầm như mặt hồ yên lặng, thế nhưng khi ánh đảo qua, như nặng ngàn cân, khiến thở nổi.

Khí thế Hạ Văn Lễ quá mạnh, khiến ai nấy đều cảm thấy áp lực khó thở.

Không ai ngờ sẽ xuất hiện ở đây.

Chung Triệu Khánh càng dám tin mắt . Dù đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, ông vẫn cố gắng gượng dậy, vẻ mặt sợ hãi xu nịnh: “Ngài… Ngài Hạ? Sao đến đây? Thật thất lễ quá, tận cửa nghênh đón !”

“Cậu chịu nể mặt đến dự tiệc đón gió của con gái , đúng là vinh hạnh cho nhà họ Chung chúng !”

“Chỉ là… chuyện nhỏ xảy nhưng , cả…”

Lúc , Chung Triệu Khánh đúng là mừng lo. Dù vì Chung Thư Ninh mà mất mặt nhưng nếu thể bám víu Hạ Văn Lễ thì rắc rối đều còn là vấn đề.

Chu Bách Vũ bên khẽ giễu: “Đồ ngu.”

“Con gì?” Chu Dịch Học nhíu mày hỏi.

“Không gì.”

Lúc , Chung Triệu Khánh chẳng còn tâm trí để để ý xung quanh nữa. Ông vội vã sai tiếp đãi, định sắp xếp bàn tiệc, khom lưng cúi đầu định nghênh đón Hạ Văn Lễ, trông khác gì một con ch.ó đang quẫy đuôi lấy lòng.

Chỉ là…

Hạ Văn Lễ thèm liếc ông , thẳng thắn lướt qua, thẳng về phía Chung Thư Ninh.

Anh dừng mặt cô, ánh mắt đảo qua, giọng trầm khàn mà sắc bén: “Em chứ?”

Chung Thư Ninh lắc đầu: “Chỉ là váy dính bẩn.”

“Bị gì ?”

“Có cố ý hắt rượu em. sẽ đền.” Chung Thư Ninh thản nhiên , ánh mắt rơi thẳng lên Chung Minh Nguyệt.

Đến giờ, Chung Minh Nguyệt vẫn hết ngây dại. Khi bác sĩ Thành xông và vạch trần chuyện bố cố tình chữa chân cho Chung Thư Ninh, cô thấy lạnh cả sống lưng. Giờ thấy Hạ Văn Lễ bảo vệ cô… cả run rẩy, lòng đầy hoảng loạn.

Lúc , ánh mắt cô bất chợt chạm Hạ Văn Lễ, như điện giật, da đầu tê rần.

“Chút nữa sẽ cho luật sư gửi bảng chi tiết giá trị bộ lễ phục sang nhà họ Chung.” Hạ Văn Lễ lạnh nhạt : “Mong cô Chung đây nuốt lời.”

Mọi : …

Bộ váy … là Hạ Văn Lễ mua?

Cả hội trường như phát điên.

Từ bao giờ mà Chung Thư Ninh bám Hạ Văn Lễ ?

Rốt cuộc họ quan hệ gì?

Câu hỏi hiện lên trong đầu, tự vả - nam nữ thiết thế , còn là quan hệ gì nữa?

mà, nhà họ Hạ là danh môn vọng tộc, còn Hạ Văn Lễ là nhân vật khó gặp một , phụ nữ bên cạnh chắc nhiều như cá chép qua sông, để mắt đến Chung Thư Ninh?

Muốn gặp một còn khó như lên trời, thế mà Chung Thư Ninh quen như ?

Vợ chồng Chung Triệu Khánh thì sững sờ, sắc mặt cứng đờ như phủ một lớp sương lạnh.

Cả cứng ngắc, lạnh toát từ trong ngoài.

“Anh ơi!” Hạ Văn Dã lập tức nhảy , chỉ tay Chung Triệu Khánh: "Vừa nãy ông dọa gọi phụ em đấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-39-ngai-ha-den-cui-nguoi-ven-vay-cho-co.html.]

Hạ Văn Lễ gật đầu, nghiêng mắt về phía Chung Triệu Khánh: “Tổng giám đốc Chung gọi đến ?”

Chung Triệu Khánh khác gì những còn , há hốc miệng, câm lặng nổi câu nào. Con ngươi ông co rút, ánh mắt như khoét một lỗ Chung Thư Ninh.

“Vừa ông dữ lắm! Còn bắt tụi em rời khỏi đây, suýt em sợ chết.” Hạ Văn Dã vỗ ngực, giả vờ như thoát khỏi cơn hoảng loạn: “Em chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, ở nhà còn chẳng ai dám quát em như .”

Chung Thư Ninh suýt bật :

Cậu nhóc ... chẳng là tinh nhà họ Hạ ? Còn thêm cả kỹ năng diễn xuất đầy ?

Nhà họ Hạ là nhân tài, giờ xuất hiện luôn cả một diễn viên bẩm sinh?

“Tổng giám đốc Chung gì với em trai ?” Giọng Hạ Văn Lễ chậm rãi nhưng trong đáy mắt là một tầng sương lạnh đông cứng.

cũng gì cả, là …”

“Ý ông là em trai dối ?”

Ai cũng Hạ Văn Dã gần như chỉ thẳng tay mặt Chung Triệu Khánh mà mắng.

vì e ngại phận của Hạ Văn Lễ, một ai dám bênh vực, đỡ cho nhà họ Chung.

“Văn Dã là con út trong nhà , ngay cả ông nội cũng yêu chiều nó hết mực, từng nặng lời dù chỉ một câu. Ông dám nổi giận với nó, gan ông to thật.”

Trần Tối bên cạnh ngất xỉu:

Nói dối mà biểu cảm gì! Bình thường, bắt nạt nhiều nhất chẳng ?

“Ngài Hạ… chuyện …” Sắc mặt Chung Triệu Khánh tái nhợt, m.á.u như rút sạch khỏi mặt. Cảm xúc trong sắp nổ tung nhưng ông vẫn cố gắng gượng giữ bình tĩnh: “Chắc là hiểu lầm… là em trai …”

“Ý ông là, nếu nó là em thì ông mặc sức đe dọa nó ?” Giọng Hạ Văn Lễ dần lạnh như băng: “Tổng giám đốc Chung việc… phân biệt đối xử đấy ? Thấy thấp cổ bé họng thì bắt nạt, gặp thế thì khom lưng cúi đầu? Lấy quyền thế mà cư xử?”

“Vậy nên mấy chèn ép Ninh Ninh, cũng vì thấy cô là trẻ mồ côi, chỗ dựa, ai bảo vệ?”

“…”

Chung Triệu Khánh thực sự sắp phát điên !

Ông gì cũng sai, dù thế nào cũng đấu Hạ Văn Lễ.

Còn “Ninh Ninh”?

Hai họ… quen đến mức nào ?

Một luồng khí nghẹn nơi ngực, phập phồng dữ dội, tim đập loạn như trống trận, đầu óc choáng váng, thứ dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát. Rốt cuộc con ranh c.h.ế.t tiệt Chung Thư Ninh quen Hạ Văn Lễ từ khi nào?

Nếu thế thì chẳng ông thể động cô nữa ?

Ít nhất là khi Hạ Văn Lễ chán ghét nó, ông cách nào áp chế !

Khó trách nó dám ngang ngược như thế… Thì phía chống lưng!

Chỉ là, dường như Hạ Văn Lễ cũng chẳng buồn dây dưa với ông thêm nữa. Anh đầu về phía Chung Thư Ninh:

“Xử lý xong hết ?”

“Họ chịu thương lượng, đưa tòa.”

“Anh sẽ mời cho em luật sư giỏi nhất.” Hạ Văn Lễ , ánh mắt khẽ liếc qua vợ chồng nhà họ Chung, giọng chậm rãi mà lạnh như dao: “Dù thì đời , ai cũng xứng đáng bố .”

“Đi thôi, về nhà nào.”

Chung Thư Ninh khẽ gật đầu, chân vẫn đau âm ỉ. Cô cau mày, mới nhấc chân lên cảm thấy trọng lượng đè nặng bỗng chốc nhẹ

Quay đầu , mới phát hiện Hạ Văn Lễ đang cúi , giúp cô xách váy dài quét đất lên.

Hành động khiến trong sảnh đều c.h.ế.t lặng vì kinh ngạc.

Ngay cả Chung Thư Ninh cũng ngẩn , cô nào dám để Hạ Văn Lễ, luôn cao quý cúi như . Thế nhưng chỉ thản nhiên một câu:

“Đi thôi.”

Vẻ mặt cho phép cô từ chối.

Hành động rõ ràng là đang cô chống đỡ tất cả, mà cô thể điều.

Hạ Văn Lễ đang tuyên bố với tất cả :

Chung Thư Ninh là bảo vệ.

Không một ai quyền bắt nạt cô.

Rời khỏi đại sảnh, bước thang máy, Chung Thư Ninh mới khẽ giọng :

“Anh cần giúp em cầm váy … Nhiều như , lắm.”

Ở nhà họ Chung, Chung Triệu Khánh là tiếng tuyệt đối. Chỉ cần ông cầm đũa thì cả bàn tiệc cũng ai dám động đũa .

Hạ Văn Lễ cúi đầu cô: “Thân phận và thể diện của đàn ông là tự gây dựng,

chứ thứ giành lấy từ phụ nữ. Đối xử với vợ để thấy, còn khác nghĩ thế nào, quan tâm.”

Hạ Văn Dã xen , tặc lưỡi: “Xách cái váy thôi mà như to chuyện lắm . Ông nội em còn xách túi giúp bà nội mỗi khi ngoài kìa!”

Tận sâu trong thủ đô, ông cụ Hạ run tay:

(O_o)??

Loading...