SỰ TÁI SINH VÀ HÀNH TRÌNH BÁO THÙ - Chương 195
Cập nhật lúc: 2025-10-23 02:30:39
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngài hôn gì?”
Đối chất trực diện, tấn công dồn dập.
Có lẽ Yến Độ cũng ngờ Tam Thất dũng mãnh đến . Hắn khẽ cụp mi mắt, che vẻ bối rối chật vật nơi đáy mắt.
Câu trả lời xoay vần trong cổ họng , nghiền nát nuốt xuống kìm mà hét lên.
Còn thể vì nữa! Hắn thích nàng!
Thích nàng!
Từ lâu, lâu về thích nàng .
“Sao gì hết !” Tam Thất sải bước đến mặt . Nàng tiến một bước, lùi một bước, cho đến khi còn đường lui.
…
…
Tam Thất rõ tử khí mặt , nàng cũng cảm thấy lẽ nên đến gây sự vô cớ với lúc . hôm nay cho rõ ràng, phân cho rành mạch thì trong lòng nàng thể nào thông suốt.
“Yến Độ, ngài là đồ nhát gan ?”
“Yến Thiếu tướng quân oai phong lẫy lừng lúc trở thành một tên nhát gan ? Đã dám trả lời còn dám ?”
Tam Thất dồn ép từng bước.
Yến Độ ngước mắt nàng, bàn tay giấu lưng sớm siết chặt thành quyền.
“Xin ,” giọng khàn đặc: “Là đường đột.” Tam Thất nghiến răng nghiến lợi: “Đồ, nhát, gan!”
“Ngài cảm thấy sắp c.h.ế.t, qua khỏi, cho nên mới hèn nhát như , ?”
Sắc mặt Yến Độ đổi, từng câu từng chữ cũng là nghiến răng đáp : “Từ đầu đến cuối, chỉ là bằng hữu.”
Tam Thất lặng im .
Trong phòng tĩnh lặng như tờ, Tiểu Vương ở phía gãi tai gãi má, cũng dám xen .
“Chỉ là bằng hữu… Tốt, lắm.” Tam Thất gật đầu, trong mắt nàng còn chút ấm nào: “Vậy , bằng hữu của Yến Thiếu tướng quân… đều thể như với ngài ?”
Nàng đột ngột sải bước lên , choàng tay qua cổ Yến Độ, hôn lên môi .
Môi thiếu nữ mềm mại nhưng nụ hôn của nàng non nớt vụng về, mang theo nộ khí hề che giấu, dùng hết sức lực, tựa như để trả thù. Thay vì là hôn, chẳng bằng là cắn.
Nàng dễ dàng đ.á.n.h tan tất cả ngụy trang và che đậy của . Từ đầu đến cuối chỉ là bằng hữu?
Thứ lời nhảm nhí đến Tiểu Vương còn lừa !
Tiểu Vương ở phía trợn tròn mắt chó, c.h.ế.t sững tại chỗ. Móng vuốt của nó tiến lên lùi về, cuống cuồng xoay vòng tại chỗ như ruồi đầu, cảm thấy nên ở trong phòng mà nên độn thổ luôn cho !
Yến Độ thể kìm nén nữa, ngay khi định siết chặt lấy Tam Thất, môi bỗng nhói lên một cái, mùi m.á.u tanh tràn khoang miệng.
Ngay đó Tam Thất đẩy mạnh , khiến lùi xa đến năm bước.
Vị Thiếu tướng quân mặt lạnh như ngọc, trong đôi mắt hoa đào còn vương vẻ kinh ngạc và sững sờ, đôi môi nhuốm m.á.u càng khiến cả gương mặt thêm phần diễm lệ.
Tam Thất quệt vết m.á.u môi , mặt biểu cảm : “Dù thì cũng sẽ chuyện với bằng hữu của .”
“ cứ theo lời Yến Thiếu tướng quân , chúng chỉ là bằng hữu.”
Tim Yến Độ chợt đau nhói, đồng tử co rút , một cảm giác hoảng loạn còn đáng sợ hơn cả cái c.h.ế.t bao trùm lấy tâm trí và thể .
Tựa như thứ quý giá nhất sắp tuột khỏi tay, sắp đ.á.n.h mất… “Tam Thất…”
“Yến Độ!” Tam Thất quát lên ngắt lời , từng chữ từng câu nghiêm túc : “Ta sẽ để ngài c.h.ế.t. Ta gật đầu, ai phép lấy mạng của ngài!”
“Ngài sẽ sống thật , sống đến trăm tuổi!”
Nàng vành mắt hoe đỏ của , đè nén cảm giác khó chịu cũng đang cuộn trào trong lòng, nở một nụ độc địa: “Đợi giải kiếp nạn của ngài , vẫn sẽ tiếp tục bằng hữu với ngài.”
“Chúng cứ bằng hữu thôi!” Tam Thất nghiến răng, mỗi một chữ nàng , sắc mặt Yến Độ khó coi thêm một phần: “Cho đến ngày ngài c.h.ế.t già, hai chúng vẫn chỉ là bằng hữu!”
Nói xong, nàng đầu bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-tai-sinh-va-hanh-trinh-bao-thu/chuong-195.html.]
Yến Độ thể để nàng rời , sải bước lao tới ôm chặt lấy eo nàng, dùng sức mạnh đến mức hận thể khảm nàng trong cơ thể .
“Tam Thất…” Giọng khản đặc, chật vật vô cùng: “Ta là đồ nhát gan.”
“Ừm, ngài đúng là đồ nhát gan!” Tam Thất hít một thật sâu, xoay nhưng ghì chặt đến thể động đậy, tức giận giẫm mạnh lên mu bàn chân : “Ngài nghĩ c.h.ế.t chắc , cứu nữa, thế ngài hỏi ?”
“Chúng là thành thật với cơ mà? Yến Độ! Ta moi t.i.m gan với ngài, còn ngài giở trò giấu giếm với ?”
Yến Độ càng ôm nàng chặt hơn: “Ta bằng hữu với nàng.”
“Ta cứ chỉ bằng hữu với ngài đấy!” Tam Thất mặt biểu cảm : “Buông tay.”
Ánh mắt Yến Độ tối sầm , đầu vùi hõm cổ nàng: “Ta buông.”
Tam Thất chiều nữa, ngay khoảnh khắc tiếp theo, vòng tay Yến Độ bỗng trống rỗng, liền đó một cục bông ấm áp mềm mại nhét lòng .
Tam Thất trực tiếp đổi chỗ với Tiểu Vương.
Yến Độ cứng đờ ôm lấy con chó, Tiểu Vương cũng ngơ ngác với bộ mặt ch.ó của .
Tam Thất khoanh tay đối diện, hừ lạnh một tiếng: “Thích ôm đến , để Tiểu Vương cho ngài ôm đủ.”
Nàng xong liền đầu thẳng khỏi cửa.
Yến Độ ném con ch.ó , vẻ mặt âm u, Tiểu Vương ngã sấp mặt xuống đất, tức đến mức sủa ăng ẳng: “Hai cãi trút giận lên ? Ta là cái thứ rẻ mạt lắm ?”
“Không ngươi c.h.ế.t chắc , cứu nữa ?” Yến Độ lạnh lùng liếc nó.
Tiểu Vương nghẹn họng: “… đúng là c.h.ế.t chắc . mà cũng chắc là kỳ tích, Tam Tam nhà chúng xưa nay vốn giỏi tạo kỳ tích mà…”
Con ch.ó lộ vẻ mặt hóng chuyện đầy ẩn ý.
Sắc mặt của Yến Độ trong phút chốc u ám đến cực điểm. Chắc chắn , con ch.ó cố ý.
Cũng tại quá lơ là, mà tin lời con ch.ó c.h.ế.t tiệt !
Cảm nhận sát khí của Yến Độ, Tiểu Vương sợ, nó hếch cằm lên : “Bản vương chỉ cần dùng chút mưu mẹo là lôi dã tâm lang sói của ngươi , tên tiểu tử nhà ngươi quả nhiên là thèm Tam Tam nhà !”
“Không thèm ,” Yến Độ vẻ mặt nghiêm túc: “Là thích.”
“Chà chà chà, giờ thì đấy, nãy còn ‘chỉ là bằng hữu’ ?” Tiểu Vương giọng mỉa mai, “Sao lúc nãy đối mặt với Tam Tam dám thật?”
Yến Độ khẽ cau mày, đầu tiên chắc con ch.ó đang ý đồ gì. Rốt cuộc là nó giúp là ngáng chân?
“Cục diện bây giờ là điều ngươi vui mừng thấy ?”
“Vui mừng thấy thì cũng hẳn, tuy thấy đời chẳng ai xứng với Tam Tam nhà , nhưng tên tiểu tử nhà ngươi thì…” Tiểu Vương hừ một tiếng, vẫn với vẻ mặt chê bai: “Vốn dĩ thấy ngươi ở bên cạnh Tam Tam cũng , nhưng bây giờ thì… đến thời khắc mấu chốt ngươi chùn bước, c.h.ế.t còn sợ mà sợ cho Tam Tam ngươi thích nàng ?”
“Yến Độ, thật hiểu nổi trong đầu nam nhân nhân tộc các ngươi nghĩ cái gì nữa.”
Yến Độ im lặng một lúc lâu khẽ : “Tam Thất chắc sẽ sống lâu, lâu hơn thường nhiều.”
“Đó là điều hiển nhiên!”
“Vậy một kẻ chỉ thể sống ba tháng như thể cho nàng cái gì?” Yến Độ bình tĩnh thẳng Tiểu Vương: “Ta chút hối tiếc mà vui vẻ sống hết ba tháng , để đổi lấy sự tưởng nhớ dài lâu của nàng ư?”
Tiểu Vương vốn định chế nhạo Yến Độ tự đề cao bản , còn mong Tam Tam sẽ tưởng nhớ dài lâu ?
Yến Độ thấu suy nghĩ của nó: “Tam Thất trọng tình, khác đối với nàng, nàng luôn ghi nhớ trong lòng. Nàng quá , xứng đáng với tất cả những điều nhất thế gian .”
“Người là đau khổ nhất, đau khổ là ở , là còn sống.”
Tiểu Vương chút xúc động, mở miệng Yến Độ tự giễu một tiếng: “ đó cũng chỉ là suy nghĩ của chứ điều Tam Thất mong .”
“Cho nên nàng mới giận .”
“Giống như lời nàng , là một tên nhát gan, ích kỷ.”
“Ta nên tự ý quyết định, dùng cái cách mà tự cho là cho nàng để đối đãi với tình cảm giữa và nàng. Ta đ.á.n.h giá quá cao bản , cũng xem thường nàng.”
Ngoài cửa, Tam Thất tựa cột, lắng từng câu từng chữ bên trong.
Khi Yến Độ bước nhanh ngoài, đối diện với đôi mắt trong veo trắng đen rõ ràng nhưng vành mắt hoe đỏ của nàng.