Chuyện phụ mẫu và con cái đoạn tuyệt từ xưa đến nay là , nhưng đều là phụ mẫu ruồng bỏ con cái.
Không tiền lệ con cái ruồng bỏ phụ mẫu.
Tuy ngày đó Yến Độ chứng, là Ngu Kính bất nhân bất nghĩa cần nữ nhi Tam Thất cho nên Tam Thất mới đoạn tuyệt. dù cũng chỉ là bằng miệng, thư đoạn tuyệt , nhà họ Ngu cũng ký tên, điểm chỉ.
Liễu thị là sinh mẫu, trời tuyết lớn quỳ trong tuyết cầu xin gặp nữ nhi , chỉ riêng điểm , nếu Tam Thất tránh gặp, đổi là một cô nương bình thường, dư luận cũng thể dìm c.h.ế.t nàng!
“Cứ Tam Thất tỷ ở Tướng quân phủ, ở Định Bắc Hầu phủ của !”
“Ta xem xem, Ngu đại nương tử mặt mũi đến cửa Định Bắc Hầu phủ của quỳ !”
Hứa Trường Lưu tức giận kìm nhưng Tam Thất bình tĩnh.
“Không , tránh cũng tránh , gặp bà một thì .”
Hứa Trường Lưu và Nam Tầm thấy khuyên , đều lo lắng. Rõ ràng Liễu thị đến ý , bất kể bà đến xin là uy h**p, phận sinh mẫu của bà đặt ở đó, tự nhiên bất lợi cho Tam Thất!
“Mau báo cho tiểu biểu thúc của , bảo thúc mau về!”
Hứa Trường Lưu xong câu đó liền vội vàng đuổi theo Tam Thất ngoài.
Ngoài cửa, trời tuyết lớn nên đường nhiều qua , nhưng xung quanh Tướng quân phủ của Yến Độ đều là các quan tam công cửu khanh, động tĩnh ở đây tuy dân chúng thấy nhưng các đại thần trong triều đều rõ.
Cái quỳ của Liễu thị hiệu quả rõ rệt, kể đến những tiếng ai oán của bà .
“Tam Thất, con gặp mẫu …”
“Con là đứa trẻ mẫu mang thai mười tháng sinh , con tha thứ cho mẫu ? Mẫu sai , lúc mẫu liều c.h.ế.t cũng nên bảo vệ con…”
Liễu thị mặc y phục mỏng mạnh, lạnh đến run như cầy sấy, dáng vẻ đó trông thật đáng thương.
Các phủ quan quyền quý xung quanh cũng cho thăm dò tin tức.
Két.
Cửa lớn Tướng quân phủ mở , Tam Thất từ trong bước .
Mặt nàng biểu cảm Liễu thị, lạnh lùng mở miệng: “Thì là do bà mang thai mười tháng sinh ? Ta còn tưởng chỉ Ngu Đường mới là nữ nhi ruột của bà.”
“Tam Thất!” Mắt Liễu thị đầy mong đợi nàng, nghẹn ngào: “Con tha thứ cho mẫu ?”
Nha bên cạnh cũng phụ họa: “Tam tiểu thư, tiểu thư tha thứ cho phu nhân , mẫu tử nào thù qua đêm, sức khỏe của phu nhân vốn , trời tuyết quỳ thật chịu nổi… A!!”
Tam Thất mở miệng phun một ngụm máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-tai-sinh-va-hanh-trinh-bao-thu/chuong-49.html.]
Máu đó khỏi miệng liền thành băng, những hạt m.á.u b.ắ.n mặt Liễu thị và nha đó, hai đều ngây .
Sao… phun máu? “Tam Thất tỷ!”
“Quận chúa!!!”
Hứa Trường Lưu và Nam Tầm chạy đến, vội vàng đỡ lấy Tam Thất, hai tức giận kìm , lớn tiếng hét: “Ngu phu nhân, các lấy mặt mũi đến cửa! Là ép c.h.ế.t Tam Thất tỷ của ?”
Nam Tầm nghiến răng nghiến lợi: “Nhà họ Ngu các phân biệt trái, Thái hậu ngày đó rơi xuống nước, rõ ràng là Quận chúa cứu . Các đưa nàng về nhà những chăm sóc cho công thần , trời tháng chạp còn nhốt nàng trong nhà củi!”
“Mạng của Quận chúa là do Thiếu tướng quân nhà dùng Tục mệnh kim đan cứu về! Nhà họ Ngu các sinh nàng nhưng cũng lấy mạng của nàng ! Nàng sớm nợ các gì !”
Sắc mặt Liễu thị trắng bệch, sự việc phát triển khác với tưởng tượng.
Nam Tầm và Hứa Trường Lưu như s.ú.n.g liên thanh, căn bản cho bà cơ hội mở miệng.
Tam Thất che miệng, ho từng cơn, phun một ngụm máu, cảnh tượng đáng sợ vô cùng.
Hồn của Nam Tầm và Hứa Trường Lưu sắp bay mất, định đỡ nàng trong nhưng Tam Thất nắm lấy tay họ véo một cái.
Hai cứng đờ một chút, lập tức hiểu .
Biết Tam Thất , hai diễn càng tự nhiên hơn.
Nam Tầm cao giọng: “Trước khi thánh chỉ xuống, nhà họ Ngu các Quận chúa là sợ tội tự sát, một manh chiếu cói vứt nàng cửa, chuyện nhanh quên ? Bây giờ đến giả từ mẫu?”
“Sao? Phụ mẫu ác độc g.i.ế.c nữ nhi thì đền mạng ?”
“Cái gì? Người nhà họ Ngu lúc g.i.ế.c Tam Thất tỷ của ?” Giọng Hứa Trường Lưu sức xuyên thấu vô cùng.
“Còn ! Lúc Quận chúa Thiếu tướng quân ôm về cứu chữa, cổ một vòng vết bầm, tin thì xem, vết bầm đó bây giờ vẫn tan!”
Tam Thất đúng lúc ho một trận, lúc nghiêng đầu để lộ vết bầm cổ trắng lạnh, vẫn còn xanh tím, trông thật kinh .
Cho dù Hứa Trường Lưu và Nam Tầm đang diễn kịch, khi thấy vết tích đó, hai cũng kìm mà tim run lên, lửa giận bùng lên, mỗi tiếng chất vấn đều chân thật.
Binh lính của Tướng quân phủ cũng ngoài, ai nấy đều lưng Tam Thất, như một bầy thú dữ sẵn sàng ăn tươi nuốt sống. Như thể Liễu thị dám thêm một câu lập tức sẽ xé sống!
Liễu thị và nha ôm run rẩy.
lúc chạy đến đổ một thùng nước thiu lớn lên Liễu thị.
Liễu thị hét lên một tiếng, nha đổ nước ném thùng gỗ xuống, chống nạnh mắng: “Thứ lòng bẩn thỉu, còn mặt mũi nào chạy đến nhận với Minh Hoa Quận chúa!”
“Minh Hoa Quận chúa vì chữ hiếu tiện đuổi ngươi , phu nhân nhà chúng dung thứ cho thứ bẩn thỉu như ngươi đến đây càn!”