“Anh cả~”
 
 vui vẻ đẩy cửa phòng  cả Cố Vân Đình trong đêm khuya, nhưng  đang  ngay ngắn trong phòng  là em trai , Cố Vân Xuyên.
 
 giật , dừng bước.
 
Cố Vân Xuyên   tiếng,  đầu , nở một nụ   nhanh chóng bước đến gần :
 
“Sao chị  ở đây?”
 
“… mà   cũng ở đây?” –  nhướng mày, hỏi ngược .
 
“Đây là nhà  mà.” - Cậu   tươi đến mức chẳng nhận  rằng việc  mặc váy ngủ ren trắng  trong phòng  trai   buổi tối là chuyện kỳ quặc đến thế nào - “Lâu   gặp.”
 
“Tiểu Hồ đến tìm   việc gì ?”
 
Anh cả Cố Vân Đình bước  từ phòng  việc, khẽ gật đầu chào, ánh mắt dịu dàng.
 
 chạy đến, lắc lắc cánh tay , giọng nũng nịu:
 
“Không  việc gì thì   đến tìm  ?”
 
Anh  , khẽ .
 
Rồi  sang em trai đang sững :
 
“Vân Xuyên, đây là Tiểu Hồ, em nên gọi là chị.”
 
“Anh gọi cô  là Tiểu Hồ? Tiểu Hồ… ha.”
 
Giọng Cố Vân Xuyên nghèn nghẹn, c.ắ.n chặt răng, ánh mắt  đau  hận.
 
 khoác tay  cả, nghiêng đầu   .
 
“    chị như cô !”
 
Giọng   hung hăng, nhưng trong mắt  chất chứa bi thương.
 
Nói xong,     bỏ .
 
“Đứa nhỏ ,  nước ngoài một chuyến mà tính tình ngày càng tệ.”
 
Anh cả khẽ thở dài, nhẹ nhàng rút tay khỏi , ánh mắt hiền hòa mà sâu kín.
 
“Tiểu Hồ, em cũng  ngoan nữa .”
 
  rõ,  cả Cố Vân Đình luôn nhạy bén.
 
Ngẩng đầu   thật lâu,   lao  lòng , ôm chặt như thể đang ôm lấy vận mệnh của .
 
“Anh cả…”
 
Nước mắt  thấm ướt lồng n.g.ự.c , đôi tai cáo và chiếc đuôi  một  nữa lộ .
 
“Anh cả, đừng bỏ rơi em…”
 
“Chỉ cần  ở bên  là đủ .”
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
 
Anh khẽ vỗ lưng , động tác chần chừ, giọng  cũng  còn vững vàng như  khi:
 
“Tiểu Hồ, suy nghĩ như  là sai .”
 
 ngẩng lên,  thẳng  , cố chấp :
 
“Em là của  cả, cả đời  đều là của  cả.”
 
Không một lời yêu, nhưng còn vĩnh hằng hơn cả lời thề.
 
 để  nắm giữ sinh mạng .
 
 nhón chân, khẽ chạm mũi  mũi ,  thở hòa quyện, cho đến khi môi gần kề…
 
Chiếc đuôi cáo của  vòng chặt quanh eo .
 
“Tiểu Hồ.”
 
Ngay khoảnh khắc môi sắp chạm,   đẩy  .
 
Anh tháo kính, trong mắt là lớp mực sâu thẳm đang cuộn trào, nhưng   nhắm , xoa thái dương đầy mệt mỏi.
 
“Em  ngoài  ,  cần yên tĩnh.”
 
  , mắt đỏ hoe, chiếc đuôi vẫn quấn chặt lấy .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-tra-thu-cua-ac-nu/chuong-7.html.]
Anh vuốt ve đuôi , khiến  rùng  nổi da gà.
 
Anh mỉm , dịu dàng :
 
“Tiểu Hồ, ngoan nào.”
 
  ôm lấy , giọng nghẹn ngào:
 
“Vậy nếu em ngoan,  vẫn sẽ cần em chứ?”
 
Một lát ,  mới đáp, ôm  :
 
“Ừ.”
 
Khoảnh khắc ,   rõ tiếng tim  đập.
 
Rời khỏi phòng  cả,  bắt gặp Cố Vân Xuyên đang   cửa phòng .
 
Cậu  dựa  tường, điếu t.h.u.ố.c cháy đến tận ngón tay mà  nhận , vẫn ngẩn ngơ  chuỗi tràng hạt  từng tặng.
 
Vẫn   hút thuốc, nhóc con.
 
 cố ý dậm bước cho phát  tiếng. Cậu lập tức ngẩng lên, ánh mắt sáng lên khi thấy ,   giả vờ lạnh nhạt.
 
“  Giang Giang  hết , cô giả vờ ngoan ngoãn  mặt  , lừa    thừa nhận cô là bán thú.  nên mừng vì cô  lừa  đến cùng, cô quả nhiên là một con hồ ly.”
 
“ là nên mừng.” -  tiến , dập tắt điếu t.h.u.ố.c trong tay ,  dựa hờ  tường - “Chỉ là  thấy nhẹ nhõm, ít nhất  cần  giả vờ  mặt  . Nếu     thích, giả vờ trong sáng cũng mệt lắm.”
 
“Cô thật sự thích   đến  ?”
 
Cậu  tức giận, ép sát   tường, một tay khóa chặt cổ tay , tay  nâng cằm  lên.
 
“Vậy cô      cô ở bên ngoài là loại  thế nào , chị?”
 
Trong ánh mắt  là ghen tuông, là ham , là tuyệt vọng vì chính  còn rung động.
 
“Nhẹ thôi, đau đấy.”
 
 nâng đầu gối, khẽ chạm  bụng , kéo giãn  cách.
 
Cậu  lơ đãng, buông lỏng tay.
 
“Cậu  gì từ chị đây?” -   lạnh. - “Con  các , quả nhiên đều dơ bẩn như .”
 
Cậu  im lặng.
 
“Chỉ    là khác.”
 
Nghe ,   buông  , sắc mặt trắng bệch.
 
“Em… em cũng  thể…” - giọng  run rẩy.
 
“Có thể gì? Thay thế   ?” -  nhếch môi. - “Không thể , Cố Vân Xuyên.”
 
“Em sẽ chứng minh cho chị thấy.” - Cậu   tha thiết.
 
  thẳng  mắt , khẽ gật đầu:
 
“Được thôi.”
 
Rồi  bước  phòng, khóa cửa.
 
Trong bóng tối,     sẵn,  hai Cố Vân Phong.
 
Đôi mắt   lặng lẽ dõi theo ,  chớp.
 
Báo động sinh tồn của loài thú reo vang trong đầu .
 
Bỏ chạy,  g.i.ế.c chết?
 
 lao đến, bóp chặt cổ  :
 
“Tại    với  là Cố Vân Xuyên  về?”
 
Anh  bật , hưng phấn đến run rẩy, giọng khàn khàn:
 
“ chỉ  em . ai mới là  quan trọng nhất với em thôi.”
 
 nới tay, lạnh giọng:
 
“Thời điểm then chốt sắp đến , đừng  loạn.”