“Chị, mở cửa    ?”
 
Thiếu gia kiêu ngạo ngày nào, giờ  ngoài cửa giọng khẩn thiết,  dám gõ mạnh.
 
“Cậu đến xem trò  của  ?”
 
 mặt lạnh, nhưng khóe mắt, chóp mũi đều đỏ, rõ ràng là  .
 
“Em đưa chị ,  ?”
 
Ánh mắt  tràn đầy chân thành.
 
 lặng lẽ lắc đầu.
 
“Anh cả sắp đính hôn ! Chị còn ở bên    gì?”
 
Giọng  như  bùng nổ, ghen tuông gần như đốt cháy tất cả.
 
Rõ ràng   hề kém, rõ ràng  cũng   bộ mặt thật của …
 
“Chị  …”
 
 mơ hồ , “Đau lắm… Cố Vân Xuyên, chị đau lắm…”
 
Cậu  hít sâu, cố nén cơn giận, kéo   lòng, khẽ dỗ:
 
“Chờ em, em sẽ   với  cả, bảo   đừng đính hôn nữa.”
 
  theo bóng  rời .
 
Và   gặp , là trong đám tang của  cả.
 
Hôm đó,   tìm đến  . Trùng hợp ,  cả chuẩn   ngoài bàn công việc nên  mang theo vệ sĩ.
 
Hai  tránh mặt  ,  chuyện riêng trong xe.
 
Không ai  họ  tranh cãi điều gì. camera chỉ ghi  cảnh Cố Vân Xuyên mất kiểm soát, giành tay lái,   về nhà họ Cố.
 
Rồi xe lao  rào chắn, lật nhào.
 
Cố Vân Xuyên hôn mê, còn  cả Cố Vân Đình vì cứu em trai, chậm một giây,  ngọn lửa nuốt trọn.
 
Đời là vô thường.
 
Kế hoạch của  và Cố Vân Phong, rốt cuộc chẳng dùng .
 
… thật ,  từng   cả chết.
 
 chỉ  lợi dụng mâu thuẫn giữa hai  em để khiến   nhãng, để  hai Cố Vân Phong  cơ hội chiếm lấy tập đoàn Cố thị.
 
Ngày  cả  , trời đổ trận tuyết đầu tiên của mùa đông/
 
Tuyết trắng đến mức khiến mắt  đau nhói.
 
“ sẽ lấy ,” -  giật chuỗi tràng hạt khỏi tay Cố Vân Xuyên - “Thứ  vốn  nên cho .”
 
“Chị cũng nghĩ  đáng c.h.ế.t là  ?” – giọng   khàn khàn, trống rỗng.
 
  đáp.
 
Đến nước , chẳng cần giả vờ nữa.
 
Trong tang lễ, cha Cố tát Cố Vân Xuyên một cái, mắng rằng đáng lẽ  c.h.ế.t  là . Sau đó ông lên cơn, nhập viện.
 
Cả gia tộc chỉ còn Cố Giao Giao và Cố Vân Phong gánh vác.
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
 
Không ai còn để ý đến Cố Vân Xuyên nữa.
 
Giống như chẳng ai từng để tâm đến những thú nhân    hành hạ thuở nhỏ.
 
 đưa tràng hạt cho Cố Vân Phong xử lý, mỗi hạt đều chứa t.h.u.ố.c đặc chế khiến thần trí rối loạn.
 
“ cũng giải quyết lão già đó ,” - Cố Vân Phong , - “Thêm chút ‘gia vị’  ống truyền,   c.h.ế.t trong ảo giác, khổ sở lắm.”
 
Anh  dang tay ôm :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/su-tra-thu-cua-ac-nu/chuong-8.html.]
 
“Tiểu Hồ,  vì em mà dọn sạch nhà họ Cố ,  ? Sau , chỉ còn hai , mãi mãi”
 
Anh   say mê, vẽ  tương lai đầy huyễn tưởng, cho đến khi nhận   im lặng lạ thường.
 
“Không .” -    , lạnh nhạt.
 
Ngay  đó, Cố Giao Giao dẫn bảo vệ xông , đè   xuống đất.
 
“Mọi thứ đều ghi  , tội g.i.ế.c cha, đủ tống   tù.” - Cố Giao Giao cau mày, vẫn  tin nổi  luôn ôn hòa như Cố Vân Phong  là kẻ như thế.
 
“Tốt nhất đừng để con rắn độc  thoát .” -  dặn.
 
Cô gật đầu.
 
“Vì !” - Cố Vân Phong gào lên, mắt đỏ rực - “Anh yêu em mà!”
 
  khẩy:
 
“Anh yêu , như yêu một con cờ.”
 
Chứ   một linh hồn tự do.
 
“Anh thậm chí còn  hiểu  sai ở , còn gì để  nữa?”
 
Hơn nữa,   quên.
 
Khi còn nhỏ, phát hiện trong trại thú chỉ nhốt những thú nhân hiền lành,  phản kháng,   hành hạ họ đến chết, thậm chí giải phẫu t.h.i t.h.ể để rèn kỹ năng y học  .
 
  chuyện đó quá muộn.
 
Tại …   nhận  sớm hơn?
 
 từng hận chính  vì điều đó.
 
  cần   từng chịu tổn thương gì, vì   trở nên biến thái như .
 
 chỉ hối hận vì  kịp kết liễu    khi    tay.
 
Tất cả  kết thúc.
 
   trại thú năm xưa.
 
Gió thổi qua hoang tàn, nhưng   thấy những tiếng gọi chào  thiết.
 
“Tiểu Hồ, về  hả!”
 
Dưới mảnh đất  chôn em Chuột, bên  là chị Mèo, sát cạnh là  Chó… còn  bà Vịt…
 
Bọn họ   tên, nhưng luôn gọi  là gia đình.
 
Là thật lòng, như   ruột thịt.
 
 nhớ họ.
 
 nghĩ, họ cũng nhớ .
 
Những khuôn mặt  dần hiện về trong ký ức.
 
Thú nhân vốn đơn thuần và thiện lương, vì thế dù sống khổ cực trong trại thú, đó vẫn là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời .
 
  lớn lên trong tình yêu.
 
Chỉ là, về … tất cả đều mất .
 
Trước mắt  mờ , má  ướt.
 
Mưa ?
 
 ngẩng đầu lên.
 
Không, hóa  là nước mắt  rơi .