Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sức Lực Lớn Tạo Nên Kỳ Tích - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-06-30 16:49:13
Lượt xem: 193

Ta tên là Ngưu Nhị Nha, phụ thân nói tên hèn mọn dễ nuôi.

Nhưng ông đã phải trả giá đắt cho sự vô tri của mình.

Ta quả thực rất dễ nuôi, từ nhỏ không kén ăn, lượng cơm ăn thì cực lớn, sức lực cũng lớn.

Cứ thế ăn phá người phụ thân trọc phú thành kẻ nghèo kiết xác.

Cuối cùng cũng đến tuổi cập kê, ta nói: "Phụ thân, hay là người mau tìm nhà gả con đi, như vậy con có thể ăn no, người cũng có tiền."

Phụ thân ta lại mặt mày khổ sở, đút tay vào tay áo ngồi xổm ngoài cửa:

"Con đường này không đi được, mười dặm tám thôn đều biết con ăn nhiều, sức lực cũng lớn, sợ con ăn không no rồi đánh bọn họ, nên không ai dám cưới con."

"Vậy chúng ta đổi đến một nơi không ai biết con ăn nhiều không phải được rồi sao?"

Thế là ta và phụ thân ta đến Tấn Thành.

Mới đến, còn nhiều bỡ ngỡ, ta và phụ thân ta loay hoay vào một con hẻm.

Không xa truyền đến tiếng khóc của một cô nương, cùng một âm thanh sốt ruột của một nam nhân:

"Khóc lóc gì chứ, sau này bám được cho chủ nhà giàu, đảm bảo ngươi ăn ngon mặc đẹp."

Còn có chuyện tốt như vậy sao? Mắt ta lập tức sáng rỡ, xách theo phụ thân ta lao tới.

"Thả cô nương đó ra! Để ta!"

Ta không cẩn thận tuột tay, phụ thân ta bay ra ngoài, may mà có hai nam nhân đỡ lưng.

Sau một hồi thương lượng, hai nam nhân mặt mũi bầm dập cuối cùng cũng đồng ý mua ta từ chỗ phụ thân ta.

Phụ thân ta quyến luyến không rời, dặn dò ta đủ điều, ta lại hào sảng vỗ ngực:

"Phụ thân, người yên tâm, đợi con bám được người giàu có, sẽ đón người đến."

Nhưng ta chỉ ăn no được ba ngày, Thanh Y Các vốn là nơi làm ăn tốt nhất cả phố trăng hoa đã trống rỗng.

Một nam nhân ăn mặc sang trọng, dung mạo tuấn tú bước vào nhìn ta chằm chằm.

"Người đâu hết rồi?" Nam nhân mặt đầy kinh ngạc.

Ta lại mặt ủ mày ê ngồi bệt xuống đất: "Không biết."

Hắn nheo mắt đánh giá ta: "Cô nương cũng là bị lừa vào lầu à?"

"Không, ta tự nguyện vào, còn tưởng sau này không phải chịu đói nữa."

Ta thở dài thườn thượt.

"Vậy cô nương có muốn đến phủ của ta không, ta cho ngươi một việc để làm?"

Nam nhân đó cầm quạt, phe phẩy có nhịp có điệu.

"Muốn!"

Nam nhân này nhìn là biết có tiền, đến nhà hắn chắc chắn sẽ được ăn no.

Đợi ta làm tốt rồi sẽ đón phụ thân ta đến cùng làm công, ta có thể che chở ông cụ rồi.

---

Nam nhân đưa ta về phủ không chỉ có tiền, mà còn có quyền thế.

Hắn là Thất hoàng tử đương triều Tề Mục Bạch, người trong phủ đều gọi hắn là "Thừa Vương điện hạ".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/suc-luc-lon-tao-nen-ky-tich/chuong-1.html.]

Hắn dẫn ta đến thư phòng, đóng cửa lại.

Ta bắt chước dáng vẻ hạ nhân trong phủ của hắn, cung kính nói: "Thừa Vương điện hạ, ta có sức lực, việc gì cũng có thể làm."

Tấm phiếu cơm này ta phải nắm chắc.

Hắn lại cười nói: "Ngươi không cần làm gì cả."

Mỗi bước mỗi xa

Ta nghe vậy liền sốt ruột, nắm chặt cổ tay hắn: "Thừa Vương điện hạ không thể nói mà không giữ lời! Đã nói là theo ngài về phủ sẽ cho ta một công việc mà."

Chỉ thấy Thừa Vương không thể tin nổi nhìn ta, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

"Có gì từ từ nói, ngươi buông tay ra trước đi."

"Ta có thể không cần tiền công, chỉ cần có cơm ăn no là được." Ta thề non hẹn biển nói.

"Ngươi buông ta ra trước!"

Khuôn mặt tuấn tú của Thừa Vương đỏ bừng, lúc này ta mới nhớ từ nhỏ phụ thân ta đã nói nam nữ thụ thụ bất thân, hắn nhất định là đang xấu hổ.

Ta vội vàng buông tay ra, vẻ mặt ngượng ngùng lí nhí: "Vậy ta có thể ở lại không? Thật sự việc nặng gì ta cũng làm được."

"Việc nặng không có, ngươi chỉ cần đóng vai một người thôi."

"Ai?"

Thừa Vương ôm lấy cổ tay vừa bị ta nắm qua, uể oải đáp: "Người trong lòng của ta."

Lòng ta giật mình.

Hắn là muốn ta chịu trách nhiệm với hắn sao?

---

Sau một hồi tim đập loạn xạ, ta hai tay che mặt thẹn thùng nói: "Vương gia thật không biết xấu hổ, chỉ mới nắm tay một cái đã nói người ta là người trong lòng của ngài."

Ta nghe thấy Thừa Vương ho sặc sụa, vội vàng bước tới vỗ lưng hắn: "Vương gia, ngài bị làm sao vậy?"

Ai ngờ Vương gia ho càng dữ dội hơn.

"Vương gia có phải bị ho kinh niên không?!"

Ta sốt ruột tăng thêm lực, ai ngờ Thừa Vương phun ra một ngụm máu.

"Được rồi... Vỗ nữa là mưu sát hoàng tử đấy."

Hắn một tay chống bàn sách, yếu ớt nói.

Nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, ta thầm nghĩ: Thừa Vương này nhìn có vẻ yếu ớt, sau khi vào phủ ta phải bồi bổ cho hắn thật tốt, đừng c.h.ế.t sớm ta lại phải sống cảnh đói bụng.

Hắn hồi phục một lúc lâu, đang định nói thì lại như nhớ ra điều gì đó mà nhìn ta.

Sau đó hắn lùi vài bước, kéo giãn khoảng cách với ta rồi mới hơi thả lỏng thần sắc nói: "Cô nương hiểu lầm rồi, ta không phải nói ngươi là người trong lòng của ta, ta là muốn ngươi đóng giả làm thế thân của người trong lòng ta."

Ta khó có thể hiểu được lời hắn nói, nên cau mày nhìn chằm chằm vào hắn.

"Đương nhiên, nếu cô nương cảm thấy mạo muội, cũng có thể từ chối."

Hắn bình thản nhìn ta.

Việc này ta không hiểu, nhưng chắc chắn rất khó, mà biểu hiện hiện tại của hắn hẳn là giống như mặc cả khi mua đồ vậy.

Bề ngoài tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng lại rất sốt ruột.

Mắt ta đảo một vòng, giơ năm ngón tay: "Một bữa năm bát cơm, đồng ý thì ta nhận việc này."

Loading...