“Thưa cha, cha  lẽ  , hiệu thuốc ở phố Chu Tước là tài sản của con. Con  bảo hỏa kế của hiệu thuốc tổng hợp  sổ sách của Thẩm phủ, mời cha xem qua.” 
 
Nhìn cuốn sổ sách trong tay cha , sắc mặt Vương Nam Chi tái nhợt. 
 
“Sao…  ngươi  thể…” 
 
Ta chỉ  những mục   đánh dấu,  với cha: 
 
“Mẫu  cũng      tiếc tiền bạc . Đây đều là những loại thuốc bổ trợ mang thai  nhất. 
 
“Chỉ là, con  hiểu… tại  mẫu  mỗi tháng  mua nhiều thuốc tránh thai như . 
 
“Còn đây, vốn là những loại thuốc quý dành cho tổ mẫu. Trước  đều dùng dược liệu đắt tiền, nhưng giờ    bằng thuốc rẻ tiền. Thuốc dùng  ,  thể tổ mẫu hao tổn, nên gần đây mới  trúng phong.” 
 
“Phu quân,   tin ,   hề…!” 
 
Vương Nam Chi hoảng hốt, chỉ tay về phía ,  với vẻ thất thố: 
 
“Đều là do Thẩm Sương Nhiễm, nó  hãm hại ! Chàng  rõ tâm cơ của nó nặng nề thế nào mà!” 
 
Ta khẽ nhếch môi, nở nụ  nhàn nhạt: 
 
“Không đúng ,   mẫu  chẳng  luôn  rằng… con còn nhỏ, tuyệt đối  thể  ý đồ  ?” 
 
“Ngươi…” 
 
Bà  nhất thời á khẩu,   nổi thêm lời nào. 
 
“Tiền thuốc của tổ mẫu mỗi tháng là một khoản chi lớn trong sổ sách của phủ. Chắc hẳn mẫu   ghi tiền mua thuốc riêng của   khoản chi đó.” 
 
Ta  sang cha, nhàn nhạt : 
 
“Cha  thể đối chiếu  sổ sách xem  khớp với chi tiêu của Thẩm phủ . Lúc , sẽ rõ là con  oan uổng mẫu   .” 
 
Chứng cứ  rành rành, Vương Nam Chi  cách nào biện giải, hai chân mềm nhũn,  bệt xuống đất. 
 
Cha  siết chặt cuốn sổ sách, những đường gân  mu bàn tay nổi rõ. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vương Nam Chi bừng tỉnh, nhào tới ôm lấy chân ông: 
 
“Phu quân, tất cả những gì   đều vì yêu … Chàng hãy nghĩ đến việc   quản lý Thẩm phủ bao năm nay, còn nuôi dạy Như Nhi khôn lớn, mà tha cho   …” 
 
Cha  nhấc chân, mạnh mẽ đá thẳng  n.g.ự.c bà , lạnh giọng: 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/suong-nhiem/12.html.]
 
“Ngươi hại    con trai,  còn khiến     liệt giường. Để  rơi  cảnh bất hiếu thế ,  g.i.ế.c ngươi  là nhân từ lắm , còn   tha thứ?” 
 
Ông thậm chí  buồn  bà  thêm  nào, phất tay áo bỏ . 
 
Vương Nam Chi ôm lấy ngực, khóe miệng rỉ m.á.u đỏ tươi, nước mắt  ngừng tuôn rơi. 
 
Bà  chống tay, gắng gượng bò dậy, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng  . 
 
“Con tiện nhân, là ngươi  tính kế … Cả  ngươi, con mụ tiện nhân , c.h.ế.t  cũng  quên hại …” 
 
Ta cụp mắt,  nhạt: 
 
“Năm xưa bà loan tin khắp nơi rằng   giả mạo  phận nữ tử duy nhất của phú thương Giang Nam để  gả  Thẩm phủ. Vậy nên    thuận theo lời đồn, chuyển  bộ của hồi môn  từ sớm. 
 
“Cha và tổ mẫu dốc sức đưa bà  cửa,  khi   qua đời, để bà  lên vị trí chủ mẫu. Giờ  ,  vẻ như các  cũng chẳng  như ý .” 
 
Ta liếc  mấy gã hộ viện đang  canh  sân, khẽ thở dài: 
 
“Cha  là  trọng sĩ diện nhất. Không    ông   lập tức hưu bà , nhưng e rằng cả đời  bà cũng  thể bước chân  khỏi viện  nữa .”  
 
Ta khẽ cúi , ghé sát  tai bà , nhẹ giọng : 
 
“Còn một chuyện   với bà. Năm đó,  khi bà sảy thai, là do bà uống nhầm thuốc. Để che giấu bí mật , Diệp nhũ mẫu đặc biệt mở một hiệu thuốc ở kinh thành, mời danh y trấn giữ, suốt những năm qua khiến bà lầm tưởng  vẫn còn cơ hội mang thai. Không  bà  uống bao nhiêu loại thuốc đắng … 
 
Bà thử đoán xem, một kẻ  nuôi dưỡng bởi một 'mụ quê mùa' như ,     thể tính kế  bà?” 
 
Vương Nam Chi  bệt  đất, ngẩn ngơ   , sững sờ thật lâu. 
 
Đến khi  xoay  bước  khỏi cửa, bà  bỗng bừng tỉnh, nhào tới phía , nhưng  hộ viện đè xuống ngay bậu cửa. 
 
Bà  trừng trừng  theo bóng lưng , gào lên giận dữ: 
 
“Con tiện nhân đáng c.h.ế.t ! Tất cả những gì   chịu hôm nay đều do ngươi tính kế! Ngươi nghĩ ngươi  thắng ? Định An Hầu phủ sẽ  bao giờ để mắt tới kẻ thô tục như ngươi . Ta còn  Như Nhi, ngươi lấy gì mà so với nó?” 
 
Ta chỉnh  búi tóc,  đầu  bà , nhàn nhạt đáp: 
 
“Ta chỉ cần sống  cuộc đời của , cần gì  so với ai? Ngày  chẳng  bà cũng tưởng rằng   gả  danh môn ? Vậy mà giờ đây  sống  bằng cả loài chó…” 
 
Đôi mắt Vương Nam Chi co rút, dáng vẻ gào thét như một  đàn bà điên loạn. 
 
Suốt cả đêm, từ viện của bà   ngừng vọng  những tiếng chửi rủa. 
 
Ta  tiếng ồn  cho mất ngủ, cuối cùng giữa đêm khuya  chuyển  khách điếm bên ngoài nghỉ ngơi.