Trước khi Tống đại nhân thượng triều dâng tấu vạch tội cha , ông  chủ động từ quan, chuẩn  đưa cả gia quyến trong phủ trở về quê nhà Hoài Dương. 
 
Đêm hôm cha  từ quan, Thẩm phủ một phen náo loạn. 
 
Trong ba tháng  cấm túc, tóc của Vương Nam Chi  bạc trắng. 
 
Bà  xõa tóc, dáng vẻ như một  điên,  hộ viện ấn xuống ngay bậu cửa, gào lên mắng chửi cha : 
 
“Gặp chút chuyện  chỉ  từ bỏ tiền đồ để về quê, như  mà cũng gọi là nam nhân ? 
 
“Ta năm đó đúng là mù mắt, tưởng rằng ngươi sẽ  tiền đồ rộng mở, mới bất chấp liêm sỉ  ngoại thất cho ngươi. Ai ngờ ngươi  là một kẻ vô dụng! 
 
“Ngươi từ quan ,  từng nghĩ đến tiền đồ của Như Nhi ? Nó vốn  thể gả  Định An Hầu phủ!” 
 
Cha  cúi mắt  bà   lâu, giọng khàn khàn : 
 
“Trước , chỉ cần  giấu một miếng bánh hoa quế cho nàng, nàng cũng sẽ vui mừng cả ngày… Tại  bây giờ trong mắt nàng chỉ còn tiền và quyền thế?” 
 
Nghe , Vương Nam Chi ngửa đầu  lớn, giọng điệu đầy khinh miệt: 
 
“Ngươi  từng trải qua cảnh ăn  đủ no, mặc  đủ ấm, nên mới  thể   những lời . Ta  từng thề rằng, cả đời   nhất định  trèo lên cao,  bao giờ   cuộc sống nghèo khổ như  . 
 
“Thẩm Xương Nguyên, ngươi thật sự nghĩ rằng năm đó   trúng ngươi, thậm chí  tiếc  phận  ngoại thất của ngươi, là vì  ngưỡng mộ tài học của ngươi ? 
 
“Ngươi chẳng qua chỉ là cành cây cao nhất mà   thể bám  lúc đó mà thôi…” 
 
Tình cảm thuở thiếu thời, giờ đây như một trò . 
 
Đôi mắt cha  đỏ ngầu, cả  run rẩy vì tức giận. 
 
“Ngươi    rời khỏi kinh thành,   sẽ đưa ngươi đến ni cô am ngoài thành. Sau đó  sẽ dẫn mẫu   và Như Nhi trở về Hoài Dương, từ nay về , chúng   bao giờ gặp  nữa.” 
 
Lúc , lớp mặt nạ hiền lương của Vương Nam Chi    rơi xuống. Bà   lạnh  ông: 
 
“Vậy  ? Phu quân, chẳng lẽ ngươi còn định về Hoài Dương sinh thêm một đứa con trai,  dốc lòng bồi dưỡng nó thi đỗ công danh, vực dậy gia phong Thẩm gia ?” 
 
Bà  đột nhiên bật  lớn. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/suong-nhiem/14.html.]
 
“Phu quân, mấy đêm nay trời lạnh, vò rượu hoàng tửu ngươi uống  đủ ấm ?” 
 
Đồng tử cha  đột ngột co , giọng  run rẩy: 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
“Ngươi…   …” 
 
“Ta  bảo  bỏ chút đồ  vò rượu đó. Nếu   thể sinh con, thì ngươi cũng  thể…” 
 
Vương Nam Chi  thấy vẻ mặt dần sụp đổ của cha , tiếp tục : 
 
“Giờ đây, ngươi cũng giống , thứ  thể dựa  chỉ  Như Nhi. Ngươi còn thời gian thì  nhất nên nghĩ cách hạ , đến Định An Hầu phủ bàn cho xong hôn sự . Như Nhi  thỏa, Thẩm gia may  còn  cơ hội xoay .” 
 
Đêm hôm đó, cha  đổ bệnh. 
 
Nghe  trong lúc ốm, ông luôn miệng gọi tên  . 
 
Ông , ông nhớ  khi xưa, lúc ông thi trượt,   từng bảo rằng chỉ cần sống bình an, thuận lợi suốt đời là , còn chuyện  quan   chẳng quan trọng. 
 
Ông nhờ  nhắn  cho ,  rằng dạo  ông thường  nhớ đến những ngày tháng mới cưới    cửa. 
 
Ông  bù đắp cho  , cũng  bù đắp cho . Để    một tiền đồ , ông dự định vài hôm nữa sẽ đích  đến Định An Hầu phủ bàn chuyện hôn sự. 
 
Ta đang bận tính sổ sách, chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt đáp: 
 
“Mẹ  từng ,  lớn lên   gì thì ,  cần cả đời đặt hy vọng  việc gả cho một  nam nhân.” 
 
Đạo lý , cả đời Vương Nam Chi cũng  thể hiểu . 
 
Hiện giờ, Thẩm gia chẳng những suy tàn, mà danh tiếng cũng   hủy hoại  . 
 
Phu nhân Định An Hầu vốn dĩ xem trọng Thẩm Như, nhưng giờ đây  tránh như tránh tà, vội vàng định hôn sự cho đích thứ nữ nhà Trần Thiếu Khanh  con dâu. 
 
Khi   tin , Vương Nam Chi   sụp đổ. Ở ni cô am, bà  ép Thẩm Như    cho thế tử Định An Hầu, nếu     thì  ngoại thất cũng . 
 
Bà  từng từ ngoại thất bước lên vị trí chủ mẫu, nên bà  nghĩ rằng với công sức bà  bỏ  bồi dưỡng Thẩm Như, nữ tử  cũng  thể  . 
 
Giờ đây, bà    còn bất kỳ chỗ dựa nào, Thẩm Như là cọng rơm cuối cùng bà   thể níu giữ trong cảnh tuyệt vọng.