Bà  đóa hoa hải đường héo úa  bệ cửa sổ, giọng khàn khàn : 
 
“Người  đều   ghen tuông,  cho phu quân nạp   cửa. Chỉ là một  thất thôi mà, cho  cửa thì   ?” 
 
Diệp nhũ mẫu lắc đầu đáp: 
 
“Miệng lưỡi thiên hạ vốn  kiểm soát , danh tiếng    gì quan trọng. Quan trọng là ngày tháng của   sống cho thoải mái. Lão gia  thể vì ả ngoại thất đó mà quỳ suốt một ngày một đêm, chứng tỏ trong lòng  thật sự để tâm đến ả. Phu nhân tuyệt đối   để ả bước chân  đây.” 
 
“… ả   thai …” 
 
“Nếu phu nhân  đành lòng,  thì giữ  bỏ con.” 
 
Mẫu   là  thiện lương,  thể  chuyện tàn nhẫn như thế. 
 
Cuối cùng, vẫn là tổ mẫu lấy mạng sống  ép buộc, Vương Nam Chi mới  đưa  cửa. 
 
Trước đó  lâu, cha  còn quỳ  mặt mẫu , thề thốt rằng trong lòng chỉ  mỗi  bà. 
 
Thế nhưng khi Vương Nam Chi mang thai, những đêm  ngủ , cha  luôn ở bên cạnh ả. 
 
Đến khi Thẩm Như  đời, mẫu  mới   rằng Vương Nam Chi vốn là  cha  định cưới ban đầu. Vì  chống đỡ Thẩm gia đang suy tàn, ông  mới buộc  cưới mẫu   cửa. 
 
Hóa  từ đầu vốn chẳng  gì là tình cảm sâu đậm, thứ mà cha  nhắm đến chỉ là của hồi môn kếch xù mà mẫu  mang theo. 
 
Không lâu , mẫu  ngã bệnh. 
 
Trong hai năm lâm bệnh, bà âm thầm bán  từng món đồ đáng giá trong của hồi môn. 
 
Sau khi bà qua đời, khi mở kho hồi môn của bà, Vương Nam Chi mới phát hiện rằng, trong  mười dặm sính lễ  mang  Thẩm phủ, hơn một nửa là đồ giả. 
 
Không lâu  đó, lời đồn lan truyền khắp nơi rằng  phận nữ tử độc nhất của phú gia vùng Giang Nam của mẫu  là giả mạo, tất cả chỉ là bà bịa  để gả  Thẩm gia. 
 
Khi Vương Nam Chi  nâng lên  chính thất, thiên hạ đều  rằng, cha  cuối cùng cũng  vén mây mù thấy ánh sáng, cưới  một hiền thê chân chính. 
 
02 
 
Mẫu   đến  lúc lâm chung mới hiểu , danh tiếng thế nào cũng chẳng còn quan trọng. 
 
Cha  yêu thương con cái, thì  tính toán lâu dài cho chúng. 
 
Ta cũng chỉ đến khi  cha đuổi  khỏi Thẩm phủ mới ,  khi qua đời, mẫu   để  cho  một khoản gia tài khổng lồ. 
 
Trước đây, Diệp nhũ mẫu  nhiều  khuyên nhủ  chớ nên quá  cận với Vương Nam Chi, nhưng  chẳng bao giờ để tâm. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Giờ đây,  trận roi thừa sống thiếu chết, suýt mất mạng,  cuối cùng cũng hiểu  lời Diệp nhũ mẫu. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/suong-nhiem/2.html.]
Hóa ,  những bài học chỉ cần dạy một  là đủ. 
 
Trên đường  đưa đến trang viên,  cuộn  trong chiếc áo lông, im lặng   một lời. 
 
Thúy Nhi vén rèm   bên ngoài vùng đất hoang vu, gương mặt đầy vẻ ghét bỏ. 
 
“Tiểu thư, chốn hoang dã  nào  nơi con   thể ở ? Hay là    xin phu nhân .” 
 
Ta khẽ nhướng mắt,  nàng  lạnh lùng : 
 
“Rồi  đó thì ? Để  ăn thêm một trận roi của cha ,  mất luôn cái mạng  ?” 
 
Thúy Nhi mím môi, : 
 
“Sao  thế ? Phu nhân ngày thường thương tiểu thư nhất mà.” 
 
Ta cúi mắt, giọng trầm thấp: 
 
“ Diệp nhũ mẫu , so với  đích tiểu thư Thẩm gia,  sống lớn lên ở nơi thôn dã  sẽ  hơn.” 
 
Thúy Nhi trợn mắt, hừ lạnh: 
 
“Tiểu thư,     lời một bà lão quê mùa  gì?” 
 
Lời  dứt, rèm kiệu   từ bên ngoài vén lên. 
 
Thúy Nhi   thấy Diệp nhũ mẫu, sắc mặt lập tức cứng đờ. 
 
Diệp nhũ mẫu từng bước tiến  gần, lạnh lùng  với nàng : 
 
“Vương Nam Chi sai ngươi đến để kích động tiểu thư như  ?” 
 
Sắc mặt Thúy Nhi tái nhợt, giọng  run rẩy  tự chủ: 
 
“Nhũ mẫu… Diệp nhũ mẫu chắc hẳn  nhầm . Ta…    kích động tiểu thư chuyện gì…” 
 
“Nghe nhầm? Ta tuy  già, nhưng đôi tai của một bà lão quê mùa như  vẫn  điếc .” 
 
“Diệp nhũ mẫu… là   linh tinh, xin nhũ mẫu tha cho … Á!” 
 
Chưa kịp dứt lời, Thúy Nhi   Diệp nhũ mẫu nắm chặt lấy cổ áo từ phía , thẳng tay ném nàng  xuống khỏi cỗ xe đang chạy nhanh. 
 
Đầu của Thúy Nhi va mạnh  tảng đá bên đường, c.h.ế.t ngay tại chỗ. 
 
Diệp nhũ mẫu ,  đây Thúy Nhi chịu sự sai khiến của Vương Nam Chi, suýt chút nữa  hại c.h.ế.t , vì   thể giữ nàng  bên cạnh   nữa. 
 
Xe ngựa dừng , Diệp nhũ mẫu nhét  tay  một cái lò sưởi tay, kéo chỉnh  áo lông của ,  đó bước xuống xe.