Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ - Chương 21: Khuyên bảo

Cập nhật lúc: 2025-11-06 00:27:43
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Anh cả, nếu khuyên trở về Tần gia thì xin đừng thêm nữa. Ta sẽ về ." Tần Vũ Niết cắt ngang lời , dứt khoát chút do dự.

Sau những chuyện trải qua trong kiếp , nàng thực sự Tần gia thêm nào nữa. Cứ nghĩ đến nơi đó là nàng cảm thấy bản như đang tự chuốc lấy tai ương.

Tần Hạo nhận nàng vô cùng bài xích Tần gia, khẽ thở dài, cuối cùng tiếp tục khuyên nàng về nữa, chỉ hỏi: "Mấy ngày nay khỏe ? Nhìn vẻ cho lắm."

Tần Vũ Niết bình thản đáp: "Hiện giờ thật sự . Ta kiếm tiền mỗi ngày, sống ở thị trấn nhỏ , một tháng cũng tiêu tốn bao nhiêu. Nếu hiểu ở Tần gia , sẽ hiểu rõ, lúc đang sống thực sự ."

Tần Hạo rút từ trong túi một tấm thẻ ngân hàng đưa cho nàng: "Nếu về, hãy giữ lấy cái . Ít nhất nó sẽ giúp an cuộc sống. Nếu cần bất cứ sự hỗ trợ nào, cứ gọi điện cho ."

Tần Vũ Niết chỉ liếc mắt một cái đưa trả , vẻ mặt chút cảm xúc, thậm chí còn lạnh nhạt: "Huynh giữ . Ta cần."

"Ta vẫn gọi là Anh cả, bởi lẽ trong Tần gia, chỉ là còn chút quan tâm đến . Chuyện coi như là trả những ân tình dành cho . Từ nay về , bất cứ liên quan gì đến Tần gia nữa, nên đừng đến đây. Nếu chúng tình cờ gặp , cứ coi như quen ."

Nói xong, Tần Vũ Niết dậy, kéo cửa , ý tứ tiễn khách vô cùng rõ ràng.

Tần Hạo ngờ nàng cứng rắn đến mức , nhưng vẻ mặt kiên quyết thể lay chuyển của nàng, đành rời . Trước khi bước , Tần Hạo khựng một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi bước ngoài.

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/chuong-21-khuyen-bao.html.]

Tần Vũ Niết bóng dáng Tần Hạo khuất xa, đóng sầm cửa .

Trước , nàng từng nghĩ rằng việc cố gắng hòa nhập Tần gia là vì từ nhỏ nàng từng hưởng sự yêu thương trọn vẹn của cha . Song nuôi dưỡng nàng mất sớm, khi nàng còn nhỏ, chỉ bà nội nuôi nấng cho đến năm mười tuổi, bà cũng khuất núi.

Sau đó, nàng sống một , ăn nhờ ở đậu, việc quần quật giúp khác để đổi lấy miếng cơm, vì sợ cho rằng lười biếng mà nuôi.

Khi cha ruột tìm đến, Tần Vũ Niết thực sự vô cùng vui mừng. Nàng cố gắng lấy lòng tất cả , ngừng nỗ lực để dung nhập gia đình .

Tuy nhiên, nàng quên mất rằng ai cũng thể dễ dàng tiếp nhận một đột ngột xuất hiện mười mấy năm xa cách, đặc biệt là khi đó đến để phân chia tình cảm, thứ vốn dĩ họ nhiều. Chẳng bậc cha đều yêu thương các hài tử của như .

Hơn nữa, tuy cùng là cốt nhục, nhưng một đứa trẻ lớn lên trong vòng tay yêu thương, phụ mẫu chăm sóc từng ly từng tí, nghiễm nhiên trở thành niềm kiêu hãnh của gia tộc; còn đứa trẻ nhờ sự giúp đỡ của ngoài mà trưởng thành, luôn sống dựa lòng thương hại. Tần phủ sẽ chẳng gì lạ nếu họ cảm thấy hổ thẹn khi nhận nàng con cái, bởi lẽ sự khác biệt giữa hai bên quả thực quá lớn.

với những khổ đau mà nàng trải qua trong kiếp , Tần Vũ Niết còn khao khát sự chấp nhận đó nữa.

Tần Hạo , cánh cửa phòng đóng chặt, trong tay nắm chặt chiếc thẻ mà Tần Vũ Niết từ chối. Một cảm giác mơ hồ khiến chợt nhận bỏ qua điều gì đó quan trọng.

Mặc dù Tần Hạo Tần Vũ Niết đối kháng với Tần gia đến mức , nhưng nếu nàng thế thì chắc chắn cuộc sống của nàng ở Tần phủ hề dễ dàng. Tuy nhiên, bao giờ thực sự chú ý đến điều .

 

Loading...