Bàn tay còn  của   thể đẩy  , chỉ  thể với  phía , sờ  cái bàn,  chạm   một cái cốc. Cầm cốc lên định giáng  đầu Lục hoàng tử. Cái cốc còn  kịp chạm đầu  thì nửa cốc nước còn    uống  đổ lên  .
Sau khi đổ xong,  tỉnh táo hẳn. Ta sợ  sẽ uổng phí công sức và tiền bạc của cha  mất. Không  bây giờ  tỏ ý  hợp tác thì còn kịp . Ta hết sức lo lắng  Lục hoàng tử.
"Đây là  thứ hai nàng tạt nước    đấy, nhưng   may mắn là   canh nóng."
Lần thứ hai? Canh nóng?
Ký ức của   về một năm . Hồi đó  là   cưng chiều nhất nhà, chỉ  nhị ca là thích giành giật với . Mấy thứ giành giật đó cũng khá vô vị. Hôm đó chúng  ăn cơm bên ngoài, để giành bát canh mà đại tỷ  tự tay múc, chúng   cãi  đỏ mặt tía tai. Chưa kịp cãi xong thì bát  trống rỗng.
Ta nhớ lúc đó  lầu quán rượu,  đường dài,   áo đen cưỡi ngựa phi nhanh, khi  canh tạt . Người  ngựa chợt ghì cương.   kịp  rõ khuôn mặt  áo choàng,  đó  thúc ngựa rời , mang theo một bát canh thịt của .
Ta   lấy   sức lực, đẩy Lục hoàng tử  một chút. "Vậy là bây giờ ngài đang tính sổ với , vì một bát canh mà ngài  lấy tiền , còn  tiếp tục trả thù  nữa?"
Lục hoàng tử  chút dở  dở . "Ta cho nàng một danh phận chính đáng cũng gọi là trả thù ?"
Ta tức giận bất bình, thực chất là lo lắng  yên. "Sao  ,  đoán  ngài   gì. Cha   ngốc,  thể đặt cược  một hoàng tử chắc chắn thất bại. Hiện tại ngài  công khai đàng hoàng thế , chuyện nhất định  thành công tám chín phần . Cái gọi là danh phận của ngài, chẳng  là   trong hậu cung đấu đá sống c.h.ế.t với những nữ tử khác ? Cứ như , ngài  thực hiện lời hứa với cha , mà còn  để  yên ."
Cuối cùng Lục hoàng tử cũng buông  ,  xuống. "Nghe cũng  vẻ đúng là như ."
Ta cuối cùng cũng  thể thở một cách thuận lợi, cũng  uổng công   bậy bạ một hồi. 
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
"Ngài  đây luôn âm u  , bây giờ nghĩ   cuối cùng cũng  nguyên nhân là gì .  mà, ngài nghĩ như  là   sai lầm. Ngài ôm ấp chí lớn, thì lòng   thể quá hẹp hòi. Ta cũng    thể trở thành một thành viên trong hậu cung của ngài, nhưng  chỉ thích cách sống như  đây. Ngài yên tâm, gia đình  nhất định sẽ tiếp tục trở thành túi tiền của ngài, chỉ cần ngài đừng  khó  quá, ngài thấy thế nào?"
Ánh mắt Lục hoàng tử dường như  âm u hơn, "Ta luôn âm u  nàng? Là vì  đang nghĩ cách hành hạ trả thù nàng ?"
Lục hoàng tử , dù  cũng là   việc lớn,   thích bắt bẻ thế chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-chi-muon-lam-thai-hau/chuong-7.html.]
"Không, ngài đừng hiểu lầm, ý của  là  … a!"
Lời   dứt   Lục hoàng tử kéo một cái, vòng   đùi .
"Nàng   đang  nàng,  nàng  nghĩ    thế  với nàng?"
Mẹ kiếp.
Đồ cầm thú!
Đồ điên!
Lão hoàng đế sẽ  ngươi chọc tức sống dậy mất thôi.
Ta đương nhiên  cam lòng. Khó khăn lắm mới sống sót,   nhốt  trong cung. Ngộ nhỡ  may, một chút sơ suất  trở thành sủng phi,  thì chẳng khác nào một bia sống di động. 
Với việc Lục hoàng tử ôm hôn  như , khả năng    là  . Vậy thì ý nghĩa sống sót của   còn nữa .
Khó khăn lắm mới kìm  lão Lục đang "phát tình". Ta  lý lẽ, động lòng , cuối cùng bày tỏ rằng   hợp thủy thổ hoàng cung,  càng   hứng thú  hoàng phi. Ta cũng   đấu đá cung đình, ngộ nhỡ  cẩn thận  phi tử khác đấu chết, thì lão Lục ngài sẽ kết thù với  giàu nhất, túi tiền sẽ rỗng đáy.
Lục hoàng tử, cái tên lão Lục đó,  còn véo má  đang gầy  vì đói. Trời ạ, thịt  mặt   đói đến nỗi biến mất , kéo da  đau ?
"Nàng yên tâm, sẽ   ai đấu với nàng , nàng cứ an tâm  vững trong cung, chỉ cần chịu trách nhiệm sinh con cho  là ."
Ta   cho đỏ bừng mặt, thậm chí còn  để ý đến câu  chứa đựng nhiều thông tin đó.
"Sinh con cho cái đầu quỷ nhà ngươi !"