Tạ Phạn   lớn thành tiếng, say khướt : "Không thể nào. ...Trước sinh nhật năm , Ninh vương chắc chắn sẽ chết, Tể tướng  cần lo lắng."
 
Ta bước nhanh vài bước,  xổm xuống  cửa ngục. Thịnh Kiều kề sát , gần đến mức nếu   cánh cửa sắt ngăn cách, mặt chúng  chắc chắn sẽ chạm  .
 
Nàng  kề sát tai , thì thầm đầy ác ý: "Ngươi     trúng độc  ? Ngươi    sắp c.h.ế.t  ? Ngươi   ai là   hạ độc ?"
 
Nàng  "ôi chao" một tiếng,  phấn khích một cách quái dị.
 
"Nếu   với Hoàng thượng,  với tất cả  , Ninh vương  chết, họ  nghi ngờ ngươi ?"
 
Không,  ,  đó tuyệt đối sẽ  nghi ngờ .
 
Mối nghi ngờ  đè nặng trong lòng  bấy lâu nay cuối cùng cũng  giải đáp, sự thật đẫm m.á.u gần như phơi bày ngay  mắt .
 
Khoảnh khắc đó,  lạnh đến mức cứng đờ, run rẩy  ngừng.
 
Thịnh Kiều, ngươi quá ngây thơ .
 
Thịnh Kiều hồn nhiên   ,   vui vẻ: "Nhìn thấy tình cảm của các ngươi  như ,  thật sự  mừng."
 
Ta  chằm chằm  khuôn mặt đắc ý mà ngu xuẩn của nàng ,  bao giờ   bình tĩnh đến thế.
 
Nàng   ở quá gần  .
 
Tạ Chiêu tìm thấy  trong thư phòng. Lúc   qua buổi hoàng hôn, bên ngoài chắc hẳn  truyền  tin tức - Thịnh Kiều  tự treo cổ c.h.ế.t trong ngục.
 
Ta   Hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào,  lẽ sẽ cho rằng nàng   chịu nổi sự sỉ nhục.
 
Tạ Chiêu cũng sẽ nhận  bẩm báo từ ám vệ. Hắn thông minh như , nhất định cái gì cũng  cả .
 
Sau khi  trở về từ thiên lao,  để ý đến bất cứ ai, tự nhốt  trong thư phòng của Tạ Chiêu.
 
Dù   cho phép    gì trong Ninh vương phủ cũng  ngay từ ngày đầu tiên thành hôn, nhưng  thậm chí  từng đặt chân  thư phòng của .
 
Từ nhỏ   sống như   băng mỏng, lời  hành động đều cẩn trọng, luôn giữ  cách  lớn, ngay cả khi  phu thê  mật nhất cũng  dám giao phó lòng .
 
Thế nên,  rõ ràng  dã tâm lớn lao của Tạ Chiêu, rõ ràng  tấm lòng tha thiết của  dành cho , nhưng  vẫn nhắm mắt bịt tai,  chịu chủ động,  chịu   vui lòng, thậm chí  chịu tìm hiểu quá khứ của .
 
Dường như   thấy thì là  ,  thừa nhận thì sẽ  an .
 
Câu  "Nam nhân hữu tình nhưng vô tâm" của mẫu   khi mất  trở thành tiếng chuông cảnh tỉnh khắc sâu  tâm hồn .
 
Giờ đây,  để con d.a.o đ.â.m thẳng  tim,  mới chợt tỉnh ngộ.
 
Ta đến để kiểm chứng suy đoán của . Ta lục tung khắp thư phòng, và trong một ngăn bí mật cực kỳ kín đáo,  tìm thấy một mảnh giấy mỏng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-chieu/9.html.]
Trên đó là những dòng chữ nhỏ li ti, chép  một loại độc dược — Thập Nhị Thanh.
 
Không màu  vị, mỗi năm phát tác một   ngày sinh thần, đau đớn  thể chịu nổi,  mười hai  chắc chắn sẽ chết.
 
Chất dẫn độc là một giọt m.á.u của   chí cốt.
 
Thế nào là chí ? Phụ mẫu ruột,   ruột.
 
Trong mạch m.á.u  chảy cùng một loại m.á.u thì  gọi là chí .
 
Lúc , kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ,  đúng là năm thứ mười hai. Như , những nghi hoặc bấy lâu nay của  đều   lời giải thích.
 
Tạ Chiêu cao quý là  vương,  cần thiết  khổ tâm một  đoạt quyền  gì.
 
Hoàng thượng vì    hề kiêng kỵ  vương, ngược  còn sủng ái đến mức dung túng.
 
— Đó là sự day dứt.
 
Là sự day dứt của một   tự tay hạ độc   ruột của , và  rằng   còn sống  bao lâu nữa.
 
Ta lật khắp các cuốn sử sách.
 
Ta mới phát hiện    hiểu Tạ Chiêu đến nhường nào.
 
Tạ Chiêu mà   là một  sống tùy hứng, tính tình ngỗ nghịch, lúc nào cũng   đắn, thường xuyên chọc  phát .
 
Thế nhưng—
 
Khi  còn nhỏ tuổi hơn,  thể  thơ trong năm bước chân, thông minh lanh lợi, là một thần đồng bẩm sinh.
 
Tiên hoàng ca ngợi hết lời, yêu mến phi thường. Sau đó, Tiên hoàng bất ngờ băng hà, các hoàng tử tranh quyền đoạt vị.
 
Tạ Chiêu dốc sức phò tá  trưởng của  là Tạ Tri, cũng chính là đương kim Hoàng thượng.
 
Cuối cùng, Tạ Tri đăng cơ thành công. Đây là điều  ai ngờ tới.
 
Bởi vì Tạ Tri tư chất tầm thường, với tài năng của Tạ Chiêu,  mới thực sự là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị.
 
Lật thêm vài trang sách nữa,  thiếu niên thông minh tuyệt trần  dần dần biến mất trong từng con chữ.
 
Thay  đó là một Ninh vương công tử ăn chơi trác táng, ham mê tửu sắc, chỉ  hưởng lạc.
 
Cây cối cao nhất trong rừng, gió ắt sẽ quật đổ. Ta gần như  thể tưởng tượng  tình cảnh lúc đó  .
 
Tạ Chiêu  thể vì  trưởng  tư chất tầm thường mà tranh quyền đoạt vị,    chút do dự mà dâng hoàng quyền lên cho  đó —  căn bản chẳng màng đến.
 
Thế còn Tạ Tri?