Chỉ một ánh mắt , khiến động lòng trắc ẩn.
Tưởng rằng thằng nhóc vẫn còn thể dạy dỗ đàng hoàng, đến mức văn chữ , chí ít cũng nên là đứa ngoan ngoãn an phận.
Ai ngờ đến cung ba tháng, xúi giục Thất công chúa – một đứa con gái vốn dịu dàng yếu ớt – biến thành con nhóc ngổ ngáo.
Ngổ ngáo thì ngổ ngáo, thể khỏe mạnh vẫn là quan trọng nhất.
hai đứa nhỏ lăn đất giữa mùa đông, thì lấm lem bùn đất đành, lỡ như nhiễm dịch bệnh thì phiền toái to.
Dịch bệnh…
Lúc từ lướt qua trong đầu, ngẩn một lúc lâu.
Xuyên đến đây gần một năm, cũng dần cuộc sống cổ đại đồng hóa, lâu những từ ngữ kiểu hiện đại thế .
“A nương, đang giận Âm Nhi và Lục hoàng ?”
Trong nữ thang, nước mịt mù, Tiểu Thất rõ sắc mặt , chỉ đoán mò.
“Phải đó!”
Thật thì… cũng hẳn.
Gần đây bên ngoài cung dịch bệnh, chỉ sợ bọn trẻ nhiễm lạnh sinh bệnh.
Vừa lau mặt cho con bé, cố tình nâng giọng:
“Ta giận lắm luôn đó!”
“Sớm thế thì đừng kể chuyện nhà Peppa Pig dỗ hai đứa ngủ gì, cái thằng Lục của con cũng chẳng thể thống gì, cứ bắt chước nhảy bì bõm trong vũng bùn.”
Mu bàn tay đang vắt khăn bỗng mấy giọt nước mắt nóng hổi đập xuống.
“Lục ca ca ham chơi… là vì bênh vực .”
“Thái t.ử biên cương yên, sứ giả cung, phụ hoàng nhất định sẽ chọn hòa . Vì giống mẫu phi, nên trời sinh là… để hầu hạ nam nhân.”
Nói đến đây, giọng con nhóc khàn đặc vì .
Đôi mắt to tròn ướt nhòe, hàng mi dày dính đầy nước, trông chẳng khác gì một con búp bê sứ.
Mẹ ruột của Thừa Âm là một mỹ nhân do Tây Vực tiến cống, từng Hoàng thượng sủng ái hết mực, ba năm mắc bệnh nặng mất.
Đứa nhỏ đáng thương, huống chi trong nó còn chảy một nửa dòng m.á.u dị tộc.
Cao tần phụ trách chăm sóc con bé thì chỉ mong nó xảy chuyện sớm sớm cho xong, để khỏi tiếp tục cái việc mệt chẳng lợi lộc gì.
Ta nhặt con bé về, gầy như mèo con, bèn nghĩ đủ cách nấu ăn nấu cháo nấu bánh nấu chè, ép cho nó mỗi ngày lên ba cân.
Không ai đến đón, cứ thế nuôi luôn.
Ta vẫn tưởng, cho con bé ăn no mặc ấm là đủ.
quên mất phận của quá thấp kém, một khi gặp chuyện lớn, căn bản thể bảo vệ nó.
Vẫn tìm cách cải thiện quan hệ với Hoàng thượng mới .
thiên t.ử là ai chứ? Với một Tài nhân nửa chân đặt sẵn lãnh cung như , nào thể gặp là gặp?
Thôi thì lo chuyện mắt, kỳ sạch cái đống bùn đất lão Lục .
Ta vén rèm của nam thang lên.
Bên trong yên tĩnh hơn tưởng.
Tứ hoàng t.ử vốn trầm , ít lời, nhưng cả thằng nhóc Lục hoàng t.ử cũng…
Chuyện bất thường thì tất quỷ.
Ta chống nạnh, hướng về làn nước mịt mù trong bồn tắm nam mà quát:
“Lý lão Lục! Ngươi nhất định chờ đến kỳ mới chịu tắm ?!”
Một giọng lạnh lẽo, uy nghi bỗng vang lên:
“Từ khi trẫm đăng cơ đến nay, từng ai quát tháo thế .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-co-con-khap-chon-hau-cung/chuong-2.html.]
“Vũ Tài nhân, gan nàng cũng to thật!”
“…”
Bệ… Bệ hạ?
Hóa là ?!
Hơi nước trong nam thang dần tản , gương mặt khí chất xuất trần của Lý Oanh Tự từ từ hiện rõ.
Khoảng cách… gần đến mức nếu giơ chân đá một phát là khi dìm c.h.ế.t thật.
Xét theo thứ tự kế vị, nếu Thái t.ử đột nhiên xảy chuyện, lão Nhị với lão Tam cũng tiêu… thì lão Tứ…
Giấc mơ đúng là đấy.
Ta nhịn phát tiếng “khặc khặc khặc”.
“Mẫu phi, tỉnh táo chút !”
Lão Tứ nháy mắt liên tục, lão Lục nhịn nổi, giật tay áo .
Ta bừng tỉnh, cuống quýt quỳ sụp xuống xin tội.
“Thần đáng c.h.ế.t.”
“Không bệ hạ ở đây, buông lời hồ đồ, nếu mạo phạm, mong bệ hạ rộng lòng tha thứ.”
Quỳ một lúc lâu, Lý Oanh Tự cũng chẳng ý bảo lên.
Ta bắt đầu thấy buồn ngủ, thế là gục xuống đất chợp mắt luôn.
Lúc mơ mơ màng màng, mấy chiếc áo con con đắp lên .
Lý Oanh Tự dường như đang hỏi bọn trẻ điều gì đó.
“Nàng như … bao lâu ?”
“Mẫu phi buồn ngủ, … hơn một tháng ạ.”
Lão Tứ từ đến nay tâm lý, nhớ kỹ việc.
Ta còn đang cảm thấy ấm lòng thì bỗng nhấc bổng cả lên.
Gắng gượng mở mắt, gương mặt nghiêng tuấn mỹ của Lý Oanh Tự hiện ngay mắt.
“Thả xuống, lão nương sợ độ cao đấy!”
“Đừng cử động.”
Hắn liếc một cái.
“Nền đất trơn, nàng ngã cũng chẳng , nhưng thứ trong bụng nàng… nàng cần nữa ?”
Trong bụng?
Cái gì trong bụng?
Ý là… thai?
“Ngài buông… năng bậy bạ gì !”
“Lão nương nửa năm nay thị tẩm, chỉ … hơn tháng , đúng thời kỳ rụng trứng, ngủ với một thị vệ…”
Nhận đang lỡ lời, giọng nhỏ dần.
Gương mặt Lý Oanh Tự đột nhiên lạnh ngắt.
“Thị vệ đó, chính là trẫm!”
Không thể nào, tuyệt đối thể!
Tuy gương mặt hai chút tương tự, nhưng nốt ruồi đỏ mắt.
Lúc động tình ánh mắt đầy nhẫn nhịn, kiềm chế và giằng xé… giống biểu cảm mặt Lý Oanh Tự chút nào.
thôi, nếu cha, thì cứ để . Dù đứa nhỏ cũng cần đăng ký hộ khẩu, đúng ?