Chân ghế ma sát với mặt đất tạo  âm thanh chói tai.
Lông mày Tống Tu nhíu chặt đến mức  thể kẹp c.h.ế.t ruồi,  lạnh nhạt :
"Ta chỉ  canh ngon thôi, nàng đừng  ý đồ gì khác."
Ta: "..."
Ta nhịn  .
"Trong lòng phu quân chẳng lẽ   khác  ?"
Hai chữ "Hoàng hậu"  trán Tống Tu điên cuồng nhấp nháy,  vô thức ôm chặt đôi giày trong tay, mặt đỏ như gấc chín.
"Ta và Hoàng hậu nương nương... Trong sạch, trong sạch!"
...
Ta  nhắc đến Hoàng hậu ,  .
Ta nhanh chóng  dậy   ngoài cửa sổ,  khi xác nhận   ai  lén thì  mới nghiêm mặt  xuống  mặt Tống Tu.
"Tống đại nhân." Ta gọi .
"Ta    ở trong cung  quan hệ gì,  chuyện cũ gì.    , phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ,  vài mối quan hệ, sẽ hại c.h.ế.t  đấy."
(Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ:  Khắp nơi  trời  cũng là đất nhà vua)
"Ta và  vô oán vô thù, là Hoàng thượng ban cho  một thê tử,  cũng   vô duyên vô cớ vì sự lỗ mãng của  mà mất mạng."
"Nếu    ý với ,   chúng  chỉ cần  mặt  ngoài tỏ  ân ái là ,  sẽ lo liệu việc nhà cho , cũng xin Tống đại nhân hành sự cẩn trọng, đừng liên lụy đến ."
Tống Tu kinh ngạc, dường như  ngờ     những lời .
Hắn suy nghĩ một lúc   lắc đầu.
"Không ,   nàng là ."
"Nàng rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử phàm tục, sợ hãi cũng là lẽ thường tình. Không giống  , thoát tục và đặc biệt, là nữ tử độc nhất vô nhị  đời."
...
Ta kìm nén cơn giận  chửi thề trong lòng,  khỏi lo lắng.
Với bộ dạng  của Tống Tu, e là sớm muộn gì cũng xảy  chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-tag-thiet-lap-hau-cung/chuong-2.html.]
Ta  tính kế  mới .
Ngày hôm  khi Tống Tu  ,    cung cầu xin Huệ phi cho  trở về bên cạnh nàng  hầu hạ.
Ta  thể  chim hoàng yến  nhốt trong lồng ngoài cung của Tống Tu ,  chờ như  sẽ c.h.ế.t mất.
"Ta thấy con bé nhà ngươi cũng  duyên, hình như gặp ngươi,  liền thông suốt  nhiều chuyện."
Huệ phi quả thật  đổi  nhiều,  cung nữ  cận Lục Ý , Huệ phi nương nương là mỹ nhân do tiểu quốc Tây Vực tiến cống, từng  một thanh mai trúc mã.
Sau khi  cung, Huệ phi ngày ngày nhớ nhung trúc mã ,  để ý đến Hoàng thượng, ngược    thiết với Hoàng hậu một cách khó hiểu.
Cho đến khi bát canh thuốc do Hoàng hậu mang đến   vô tình  đổ.
"Hoàng hậu nương nương từ bi,  thể thông cảm cho Huệ phi nương nương nhớ nhung tình lang thời trẻ. Canh tuyệt dục mà Hoàng hậu nương nương mang đến, cũng là để nương nương nhà chúng  giữ gìn cho tình lang!"
Ta kinh ngạc  Lục Ý  nhăng  cuội,  đầu liền đem chuyện  kể với Huệ phi.
Để  điên như thế bên cạnh,   ngày nào sẽ c.h.ế.t như thế nào.
Quả nhiên, Huệ phi  khi tỉnh táo  thưởng cho  một chuỗi hạt châu,  nhanh tìm  lý do, đuổi nha đầu   khỏi cung.
Huệ phi hiện tại đang  sủng ái, Hoàng thượng vốn  thích nàng , thấy nàng  bỏ  lớp mặt nạ lạnh lùng, càng ngày càng  nhiều đêm ngủ  chỗ Huệ phi.
Kéo theo đó, đám cung nữ nha  chúng  cũng  ban thưởng  ít.
Một hôm, Lục Thường Tại đột nhiên hùng hổ xông  cung Huệ phi nương nương.
(Thường tại: Đây là một trong những cấp bậc thấp dành cho các cung nữ hoặc phi tần trong hậu cung,   các danh hiệu như "Quý nhân"  "Phi." Các "Thường Tại" thường   nhiều quyền lực  ảnh hưởng trong triều đình và chủ yếu  phân bổ thông qua hệ thống Bát kỳ.)
“Tiện tỳ, yêu phụ nhà ngươi! Dám cả gan chiếm đoạt Hoàng thượng của Hoàng hậu nương nương, lòng  rắn rết thế , hậu cung   thể dung tha cho ngươi chứ!"
Lục Thường Tại là tay sai trung thành của Hoàng hậu nương nương, ngày thường câu cửa miệng luôn là “Nương nương thế ", “Nương nương thế ",    còn tưởng nàng  là đại nha  bên cạnh Hoàng hậu.
Ta bỗng cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua,  nhịn  rùng  một cái,  thấy một luồng chưởng phong ập tới  mặt.
Người  tay chính là Thường cô cô bên cạnh Hoàng hậu nương nương, chỉ thấy bà  mắt tròn xoe, hạ bàn cực kỳ vững vàng, một cái tát trời giáng nhắm thẳng  Huệ phi nương nương mà tới!
Ta  tiến lên đẩy nương nương , đỡ  nàng , dù  cũng chỉ là một cái tát, nếu để chủ tử chịu nhục ngay  mặt ,  sẽ  gánh chịu  chỉ một cái tát .
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc,  thấy Huệ phi nương nương bình tĩnh lắc đầu với .
Nàng  tiến lên một bước, cứ thế hứng trọn cái tát !
Thường cô cô oai phong lẫm liệt, như con báo  thắng trận, bà  ngẩng đầu lên: