. . .
Công phu thao túng tâm lý của  càng lúc càng giỏi, vứt  những lời ,  lững thững về viện của .
Nói  thì khá mặt dày, trong thế giới  thứ  thể dựa  nhất của  chính là cha hờ và lão công hờ .
Không  cách nào khác, trong xã hội phong kiến,  là một thứ nữ, để một tiểu  biến mất  một tiếng động cũng dễ như đạp c.h.ế.t một con kiến.
  là thứ nữ của Thừa tướng phủ, là Quý    ghi  ngọc điệp của Vương phủ.
Cha  cần thể diện, Hàn Vương cần quyền lực, họ  dám tùy tiện g.i.ế.c .
8
Vương phi hôm qua mất mặt ở chỗ , hôm nay   lệnh cho  sáng sớm đến thỉnh an học quy củ.
Quy củ? Lão nương chính là quy củ!
Trời  sáng,   mặc một  áo trắng, tóc tai rối bời, mặt mày tái nhợt xuất hiện ở chính viện của Vương phi.
Chẳng cần  đến Vương phi, ngay cả gà trong nhà vẫn còn đang say giấc.
Ta đ.ấ.m cửa "bình bình bình" vang trời dậy đất.
Nha  hầu hạ  ngáp   mở cửa: "Ai thế? Ai đấy?"
Vừa  thấy  liền thét lên: "Ma quỷ!"
Tiếng thét chói tai khiến gà chó trong sân đều bừng tỉnh.
Ta đẩy nàng  sang một bên: "Vương phi ? Ta đến thỉnh an nàng  đây!"
Vừa   xông  phòng,  đến  hoa rụng cành gãy, ầm ĩ đến đó.
Hôm qua Vương phi  quở trách, ngủ  muộn. Khi  đá cửa xông , nàng  vẫn còn đang ngáy khò khò.
Ta tức giận! Trong lòng bất bình!
Ta  phát điên !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-cay-thong-bon-cau-dai-sat-tu-phuong/phan-6.html.]
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta hắt thẳng chậu nước đồng  mặt Vương phi,  nàng  giật  tỉnh giấc. Trước khi nàng   hồn,   nhào lên  nàng , gào  thảm thiết:
"Vương phi! Vương phi yêu dấu của  ơi! Làm  sợ c.h.ế.t khiếp! Ta cứ tưởng  xảy  chuyện gì ! Nếu  chết,  cũng  sống nữa!"
Mấy nha  kéo  cũng  nhúc nhích.
Ta dùng sức lay  nàng , nước mũi nước miếng cứ thế quệt lên  nàng .
"Vương phi ơi! Ta gả  Vương phủ chỉ để    nhiều hơn,  còn nhớ năm xưa  hoa hạnh rời đầy trời, mưa phùn lất phất, bên hồ Đại Minh, Hạ Vũ Hà,  nhầm, Lâm Mộ Chi ?"
Vương phi hận  thể ngủ   mãi mãi.
Các  thất  ngoài cửa mắt sáng rực, ai ai cũng tinh thần hớn hở, xem kịch vui đến no nê.
Hàn Vương kinh ngạc! Phượng nhãn đảo qua đảo  giữa hai  bọn .
Vương phi vội quỳ xuống đất, mỹ nhân rơi lệ:
"Vương gia, tình yêu của  dành cho Vương gia, trời đất chứng giám!"
Ta vội cởi áo khoác của  choàng lên bộ y phục mỏng manh của nàng , tức giận quát:
"Vương gia,  ngài  thể nghi ngờ tình yêu của tỷ tỷ dành cho ngài? Trời lạnh thế ,   thể để tỷ tỷ quỳ gối  mặt ngài?"
Có lẽ cả đời  Hàn Vương  từng  tức đến thế, đầu    xanh, nhưng cái xanh    xanh bình thường.
"Ngươi luôn miệng  yêu mến, yêu mến Vương phi,  tại  hôm qua  phát điên như thế?"
Bên cạnh Vương phi vẫn   tinh tường, họ đưa  nghi vấn.
Ta  đắm đuối, vẻ mặt như điên dại, như hoài niệm, còn  chút thẹn thùng xen lẫn ngọt ngào:
"Ta vẫn tưởng trăng sáng rõ lòng , nào ngờ trăng sáng  quên  từ lâu. Năm đó  mưa phùn hoa hạnh,  đầu gặp gỡ tại Lâm phủ, tỷ tỷ dịu dàng cứu  đang  bắt nạt. Khoảnh khắc , tỷ tỷ toả sáng như phật quang,  kinh ngạc tưởng như tiên nữ giáng trần!"
Trong nguyên tác chỉ nhắc qua, đây cũng là lý do nữ chính bạch liên hoa  mắng  dám cãi,  đánh  dám đánh .
Người thiếu tình thương, chỉ cần nhận  chút thiện ý từ  khác, sẽ ghi nhớ cả đời.
Ý   rõ ràng, chính vì Vương phi  quên , nên    mới   định cảm xúc, phát điên phát dại.