Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-06-14 15:52:23
Lượt xem: 197

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh mới là đồ điên ý! Anh từng thấy điên nào thế ?”

Kha Mỹ Linh ghé sát gương mặt tinh tế, xinh xắn mặt Ứng Yến.

“Từng thấy .” Ứng Yến dừng , đầu về bia mộ rời : “Bà là một.”

Kha Mỹ Linh cũng đầu , thế mà .

Không tại , bóng cô đơn ngày càng xa, cô đột nhiên đau lòng, thương cảm.

Sớm cô sống thể thoát khỏi sự khống chế của đại lão, chắc cô sẽ ngoan ngoãn lời hơn chút, đối xử với đại lão hơn chút, lẽ cô là liều thuốc giảm đau duy nhất cho bệnh tình trầm trọng của đại lão.

Dù cho mở mắt , khóe mắt Kha Mỹ Linh vẫn còn ẩm ướt.

Cô nghiêng đầu Tần Nguyên Cửu bóc quýt đưa cho cô, hiếm khi cô trịnh trọng : “Anh yên tâm , em nhất định sẽ giải cứu !”

Trùm phản diện chấp hành nhiệm vụ, lấy tính mạng của bản đổi lấy mạng của những nhân viên nghiên cứu , đây chính là nguyên tội.

Kha Mỹ Linh vốn ích kỷ, trải qua tận thế cô càng trân trọng cái mạng nhỏ của bản .

Người c.h.ế.t thì chẳng còn gì cả, vĩ đại như thế để gì?

Cô theo chủ nghĩa duy tâm thì nào, đời chẳng qua chỉ là mấy chục năm, dứt khoát sống vì bản , cô ngu chắc!

Mọi chỉ chỉ trích trùm phản diện tham sống sợ c.h.ế.t nhưng những chỉ trích lên?

Không năng lực thì đánh hội đồng hả!

Thực sự nữa, đồng quy vu tận cũng , trong chăn chăn rận, đạo đức giả, dù mất mạng là khác, trong bảo vệ lợi ích một phần của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-117.html.]

Hơn nữa, nếu những nhân viên nghiên cứu quan trọng như thế, bắt tù binh?

Bảo vệ đám bọn họ ?

Sao đẩy hết tất cả lầm lên trùm phản diện?

Nhìn phận máy bán hàng di động của , cô nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ .

Nếu cô nhúng tay , để nhân viên nghiên cứu bắt, thì liệu vận mệnh của trùm phản diện thể xoay chuyển ?

“Ngủ mơ ? Đến ngân hà chiến sĩ ?” Tần Nguyên Cửu lườm cô, ghét bỏ nhét quýt qua đó.

Kha Mỹ Linh hung hăng cắn một miếng, quả nhiên trùm phản diện giống hệt đại lão, chẳng đáng yêu gì cả.

Xuống xe, Kha Mỹ Linh hít thở khí tươi mới, nhất thời cảm thấy lỗ chân lông cũng thư thái dãn cả .

Thực thì huyện thành cũng nhiều chỗ , chỉ là đạp xe qua đông như kiến, xe ô tô, xe chở hàng hiếm, những tòa nhà của cư dân, tòa nhà văn phòng cùng với các cửa hàng san sát .

Hoàn giống với mấy thị trấn ghép với , đập mắt vẫn là cảnh xám xịt như cũ, ngoại trừ khăn quàng đỏ cổ các nữ thanh niên và áp phích tuyên truyền của tổ chức thì chẳng gì nổi bật.

Ra khỏi nhà ga, hai chen lên xe buýt, lắc lư đến trung tâm thành phố.

“Chúng mua gì đây?” Kha Mỹ Linh mệt mỏi hỏi: “Có cái gì mà trấn ? Đi về về còn xe lâu như thế...”

Chỉ nghĩ tới về còn xe ba tiếng đồng hồ, cô thực sự đập đầu tường!

“Mua cho em vài bộ quần áo mới, đến rạp hát xem biểu diễn, thời gian mà muộn quá thì thôi về nữa, đến khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai dạo sở thú, bảo tàng, buổi chiều xe về.”

Kha Mỹ Linh a một tiếng, thoắt cái thẳng dậy: “Đồng chí Tần, mặc dù em với lấy giấy đăng ký kết hôn nhưng hai chúng như hoa vô ý, nước vô tình, chẳng qua chỉ cùng chung sống qua ngày thôi, nếu em lúc nào cũng giục em tìm đối tượng...”

Loading...