Giống như là đối với tận thế mà , đồ ăn vĩnh viễn dấu ấn khắc sâu linh hồn, cả đời quên.
Ngôi nhà cũng ngập tràn cảm giác an , khiến trái tim lâng lâng của cô thực sự an định .
Cô mím môi, đầu Tần Nguyên Cửu kiên nhẫn theo ông bà nội, cảm giác chua xót chợt trào dâng.
Đợi hết , cô tới bên cạnh Tần Nguyên Cửu, chọc chọc : “Anh dỗ con gái vui vẻ thế , ?”
Chọc hai mươi điểm! Chọc hai mươi điểm!...
Tần Nguyên Cửu nhướn mày như thường lệ, nhạo, duỗi tay đẩy cô cách một cánh tay: “Đồng chí Kha, phát hiện mỗi ngày cô gái như em đều mơ mộng hão huyền. Lẽ nào thế giới đều xung quanh em ?”
“Có điều kiện thể khiến bản thoải mái hơn, tại để chịu ấm ức?”
Bị xoa đầu, một trăm điểm!
Kha Mỹ Linh hất cằm, duỗi tay chỉ xích đu trong sân: “Lẽ nào đàn ông trưởng thành như còn xích đu?”
Tần Nguyên Cửu theo tay cô chỉ: “Ồ, em cái đó , gỗ còn thừa ít nên tiện thể cho em một cái thôi.”
Kha Mỹ Linh bày dáng vẻ em hiểu mà, sự thẹn thùng của thuộc chủ nghĩa đàn ông , lòng thì thích mà miệng!
Thế nhưng đàn ông tiếp: “Từ nay về , sẽ em bảy nhà họ Kha thực hưởng thụ, đồng chí Tần khổ thật đấy, chịu sự giày vò của cô nhóc kiêu ngạo ...”
Kha Mỹ Linh nổi giận đùng đùng, nhe nanh múa vuốt với , nhưng mặt , cô tay ngắn, chân cũng ngắn, thế nào cũng chạm .
Cái còn đủ tức chết!
Càng khiến cô thể chịu nổi là, Tần Nguyên Cửu còn lạnh nhạt : “Trong nhà chúng hai phòng ngủ, ưu tiên cho phụ nữ, em chọn xong, gian còn là của .”
“Có điều xét thấy trong nhà đều thương em, thể em chịu ấm ức nên mặt họ, chúng giả vờ ân ái, để khác phát hiện ở riêng, điều kiện quá đáng chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-146.html.]
“Anh cũng thể cảm nhận em gả cho chỉ là vì xem trọng hiểu gì về phụ nữ, mà em chịu đựng em càm ràm. Sắp xếp như thế đều cho cả hai .”
Mặt mũi thì ?
Mặt mũi xinh nghiêng nước nghiêng thành của cô vứt ?
Sao cô ghét bỏ đến mức , quả nhiên nam chính trong tiểu thuyết luôn thể nữ chính ngược lẽ thường gây chú ý!
Phương pháp thực sự khiến giận đến dậm chân!
Kha Mỹ Linh tức chịu , cô lùi về phía , chỉ : “Được, lắm, Tần Nguyên Cửu, nhất định ghi nhớ những lời đấy!”
Tần Nguyên Cửu cúi đầu, ồ một tiếng: “Đương nhiên lời giữ lời , điều nếu đồng chí Kha thèm khát nhan sắc của , thể sẽ miễn cưỡng chống cự, đó phục tùng em.”
“Không ngày đấy .” Kha Mỹ Linh thề son sắt.
Cô ngoài nhưng nhớ tới giá trị hòa bình hôm nay còn đầy, cô lập tức , nhảy lên, túm lấy mặt cắn một miếng.
Cắn một trăm điểm!
Nhân lúc còn phản ứng , cô nhảy xa, chắp tay rời , tủm tỉm : “Dù thế nào nữa, đồng chí Tần, em vẫn cảm ơn hao tâm tốn sức dựng lên một ngôi nhà thoải mái thế .”
“Em thích, ngày tháng còn nhờ chỉ bảo nhiều hơn!”
Nghe tiếng lanh lảnh xa dần của cô gái, Tần Nguyên Cửu xoa gò má đau, bật : “Vu Nhi, sở thích của em, giờ từng quên...”
Hoàn thành nhiệm vụ ngày xong, cả đều nhẹ nhõm, Kha Mỹ Linh nghịch ngợm ngắt hai đóa hoa dại cài lên đầu, trong tay ôm thêm một bó, mỗi ngày vì năm trăm điểm giá trị hòa bình, cô thực sự tiêu tốn quá nhiều tế bào não.
Nhét một viên sô cô la miệng, cô híp mắt, thỏa mãn thở dài một .
“Cái gì? Đơn xin sinh viên công nông binh mất ?” Cô còn về đến nhà thấy tiếng cha ruột gầm gào lên.