Người nhà họ Thang bắt đầu bàn bạc xem nên làm thế nào để giữ thể diện cho Kha Mỹ Ngu, người phải nhiều, khí thế đủ, thể diện có, quà cũng phải nặng!
Kha Mỹ Linh ở đằng này đã bắt đầu xoa mấy cái đầu trái dưa của mấy đứa cháu, nhét cho mỗi đứa vài viên kẹo sữa với kẹo trái cây xinh xắn.
Cô ngồi dựa vào người bà cụ, thì thầm nói chuyện với bà : “Bà ơi, cháu cũng đã nói chuyện phải giáo dục bọn nhỏ cho tốt với bà nội cháu rồi đó!”
“Bà xem này, mấy người cháu trai cưng của bà thể theo con đường học tập được nữa nhưng bọn họ còn có thể phát triển ở những khía cạnh khác, tổ chức đổi mới mỗi ngày, chờ cháu huyện thành sẽ gửi sách tới cho các trai và chị dâu.”
“Không vì thi cử thì cũng để mở rộng hiểu , các chị nên xem cho kỹ. Nói chừng một ngày nào đó gặp được cơ hội hiếm có bọn họ cũng chuẩn đầy đủ! Lại nói ngay cả làm ruộng chăn nuôi cũng phải có phương pháp. Giống như dạy dỗ bọn trẻ vậy, bà cũng nên theo học hỏi, thấy con cháu đều có tiền đồ, bà thể bạn với bà nội cháu, cùng diễn thuyết cho người nữa!”
“Mấy đứa cháu họ của cháu là ưu tiên hàng đầu, đợi cháu gửi ̀i liệu tới bà phải đốc thúc bọn nó đấy. Lúc học thì nên chăm chỉ học tập, lúc chơi thì chơi cho sảng khoái, đời cần phải đúng thời điểm.”
Kha Mỹ Linh vẽ một cái bánh nướng lớn cho bà cụ, có bảy danh ngạch sinh viên công nông binh, cô nói thế nào thì chính là thế ấy.
Bà cụ dỏng tai lên cực kỳ nghiêm túc, thường xuyên gật đầu thật mạnh phụ họa: “Ông bà ngoại cháu ngày thường cũng có việc gì làm, chút chuyện cũng các mợ, các chị dâu cháu đuổi sang một bên, nhàn rỗi tới mức lòng vòng trong sân, sân vườn khéo khi bị hai chúng đạp tới lõm rồi!”
“Sau này chúng đều sẽ dựa theo lời cháu nói rồi làm theo, trẻ con mà học hành chờ lớn lên rồi mới hối hận ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-153.html.]
Lừa gạt được bà cụ rồi, Kha Mỹ Linh có chút cười nỗi đau của người khác mà nhìn vẻ mặt ngây thơ thỏa mãn của đám cháu họ, Amen…
Nhà bà ngoại cũng ít , dựa vào ký ức của nguyên chủ Kha Mỹ Ngu nhận diện từng người một, đột nhiên ánh mắt cô dừng ở người vợ mới xinh của họ vào cùng, ngay đó lại như có chuyện gì xảy mà dời ánh mắt , tươi cười chào hỏi từng người một.
Mọi người nói chuyện trong chốc lát, mợ nhỏ nhà họ Thang mới đẩy nàng dâu mới lên phía trước: “Vợ Cẩm Hán, con mau chạy tới cọ chút khí vui mừng của em gái , nói chừng còn có thể sinh được một Trạng Nguyên ấy chứ.”
Người một nhà đóng cửa lại đều chẳng câu nệ điều gì, mọi người đều cười hiền lành rồi tránh sang một bên.
Mỹ Linh cũng cười khẽ rồi cầm lấy tay vợ của họ, thiết nói: “Chào chị dâu họ nha, chị xinh đẹp thật đó, vừa nhìn là thấy tính tình hiền lành, chẳng khác nào người từ trong sách bước , khó trách họ nhỏ của em có chơi xấu cũng muốn cưới chị về nhà.”
Nàng dâu mới mím môi cười ngượng ngùng, thể căng cứng cũng chậm ̃i thả lỏng: “Chị cùng lắm cũng chỉ là liễu yếu đào tơ, làm có thể so được với em sắc nước hương trời.”
Chị vừa nói xong, chị dâu cả phía đã nhanh nhẹn cười nói: “Em gái nhỏ đứng chê trách, em dâu nhỏ nhà chúng có tổ tiên xuất là văn nhân, lại sống ẩn cư nơi rừng núi, mãi tới hai năm trước mới chuyển xuống đây.”
“Nói chuyện dịu dàng dễ , nghiền ngẫm từng chữ một, chỉ là có đôi khi người thô lỗ như chúng hiểu lắm.”
Kha Mỹ Linh thấy điều mới lạ, vui sướng lôi kéo người hỏi chuyện: “Chị dâu họ ơi, nhà chị chắc chắn có ít chuyện xưa của tổ tiên được truyền lại nhỉ? Em thích chuyện xưa lắm đó!”