“Con nhóc cái tật cứ thấy là nhét kẹo đến bao giờ mới sửa ! Vừa sáng ngày cho bà cụ như bà ăn kẹo, chê miệng bà còn nhiều răng ?”
Bà cụ ghét bỏ nhưng mặt mày vui mừng thôi.
Hết cách, bà cụ mới là cao thủ khoe khoang trong nhà, thấy thế, đều ngưỡng mộ, ghen tị thôi.
Mà mái hiên đám trẻ đợi kẹo đến xong thì lũ lượt tản , như gà trống nhỏ khoe khoang mặt bạn bè thôn khác.
Mẹ Kha kéo Kha Mỹ Linh bếp, nhét cho cô một bát mì kéo sợi nhỏ, bên còn trứng chiên, lạp xưởng thịt heo rừng ngậy béo cay mặn thơm phức, một tí cải dầu trần xanh tươi giòn giòn, cả lạc vụn mà cô thích ăn nhất, thêm một thìa tương ớt đỏ, thơm đến mức khiến cho lỗ chân lông cũng toát khát vọng cuồng nhiệt.
“Mau ăn , trong nồi vẫn còn đó, lát nữa là Tiểu Tần đến nhà chúng .” Mẹ Kha từ ái bên cạnh, cô, trong lòng cũng cảm khái thôi, mấy ngày nay thu dọn đồ đạc cho con cái, bà thường xuyên đỏ mắt, gạt lệ.
Kha Mỹ Linh ậm ừ một tiếng, ôm lấy cái bát, ăn từng miếng lớn ngon lành, chốc chốc gật đầu: “Mẹ mì kéo là ngon nhất, con lên huyện thành học , cơ hội ăn cũng ít .”
Cơm nhà nông thực sự mê lực rung động, hạnh phúc, thứ mà những món ăn giá cao nhất ngưởng, bề ngoài ưa thể so sánh.
“Nếu con thích ăn, sẽ nhiều lên cho con, lúc con lên đại học, thời tiết cũng nóng lắm, lúc kéo, bỏ ít nước hơn chút là thể để con ăn dăm ba ngày!”
Mắt Kha Mỹ Linh sáng lên, cô nước lấn tới: “Mẹ, con bảo Cửu mang cho nhiều bột mì với gạo, nhiều nhiều lên cho con nhé, đợi đến trường học , con cũng thể quà tặng bạn học.
“Còn phần của Cửu nữa! Anh Cửu trai tráng khỏe mạnh, ăn cũng nhiều lắm.”
Mẹ Kha dở dở , gật đầu: “Con , lúc nào mới thể trưởng thành đây, trong lòng, trong mắt là ăn. Mặc dù ăn là phúc nhưng con gả cho , học cách chung sống hòa bình với Tiểu Tần, đừng nóng nảy, trẻ con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-165.html.]
“Có chuyện gì thì về nhà với bà, với , đừng giấu nhẹm trong lòng. Dù cho con chị dâu , cha với ông bà nội con vẫn thương con nhất, sẽ để con chịu ấm ức !”
Kha Mỹ Linh bĩu môi, đỏ mắt: “Mẹ, hôm nay là ngày vui mà, thể đừng mấy lời khiến rơi nước mắt ?”
Mặc dù cô sống mới đầy một tháng nhưng cô chút cách nào với nhà họ Kha, tình sâu nặng khiến trái tim hoảng hốt của cô an ủi, giống như chim di cư tìm về tổ, yên bình , sự quan tâm và cảm giác thuộc về!
“Được , là của .” Mẹ Kha vội : “Mau ăn , nếu mì trong nồi sẽ nở hết đấy.”
Kha Mỹ Linh xì xụp một miếng, tươi ngon, thơm, mặn, cay, đủ vị, vô cùng ngon.
Tốc độ của cô nhanh nhưng trì hoãn việc cô nhai kỹ, đợi ăn xong, cô quét sạch non nửa nồi mì còn , đó thỏa mãn lau miệng, uống một cốc nước mật ong.
Ngoài sân đột nhiên ồn ào hẳn lên, một âm thanh ầm ĩ vang lên, kèm đó là tiếng chiêng trống vui vẻ: “Chú rể đến !”
Kha Mỹ Linh hiếu kỳ thò đầu hóng chuyện nhưng Kha ấn trở .
Cô vô tội, ấm ức chớp mắt.
Mẹ Kha bất đắc dĩ vỗ đầu cô: “Con là cô dâu, ở trong phòng tiếng ồn ào là . Con thấy cô dâu nhà ai xắn tay áo, giữa đám hóng chuyện ?”
Chủ yếu là cô dâu đều hổ dám gặp , nhưng đứa nhỏ nhà mang dáng vẻ hồn nhiên vô tội, thèm lo lắng gì.
“Thôi bỏ , dù thì ngày mai con cũng gả cho , để Tiểu Tần lo lắng .”