Chị thấy nhiều chuyện như thế , dù cho là lúc mới lấy linh khí, chị cũng nhịn nảy sinh lòng tham!
Kha Mỹ Linh , thì thầm: “Anh họ vẫn luôn thương em, em khiến đau lòng, buồn bã.”
“Em túi Càn Khôn, túi linh thú và truyền thừa của đại năng, trong mắt khác chuyện may mắn nhưng yêu cầu của em nhiều, chỉ hy vọng bản với , bạn bè thể bình an vui vẻ cả đời.”
“Chị dâu, mặc dù chúng gặp mặt mấy , cả hai cũng hiểu rõ lẫn nhưng em với chị mặt mà như từ lâu, em đồng ý chia sẻ bí mật với chị.”
Đào Vũ Sương cảm động đến vành mắt đỏ bừng: “Em gái, em giống hệt như Cẩm Hán , vô cùng ngoan ngoãn, chu đáo, hiểu chuyện, khiến nhịn mà moi t.i.m móc phổi đối xử với em.”
“Đương nhiên, em cũng cảm thấy em là nhất.” Kha Mỹ Linh vẫn luôn thích những lời khen ngợi, cô hề khiêm tốn là thứ gì.
Cô vui vẻ hất cằm, đó lo lắng: “Chị dâu, chị là tuyết thiên hồ, trong huyết mạch của thần thú, năm trăm năm mà chỉ chút tu vi thôi á?”
“Lỡ như ngày nào đó chị hấp thu đủ tinh hoa nhật nguyệt, đúng lúc gặp săn yêu thì thế nào đây?”
Đào Vũ Sương sờ mũi, yếu ớt, ngại ngùng : “Ngày nào chị cũng tiêu tốn yêu lực bói cho bản một quẻ, thể là đúng trăm phần trăm nhưng tỉ lệ tránh đám đó cũng lên tới chín mươi chín phần trăm.”
“Chị dâu, chị đang trị ngọn trị gốc.” Kha Mỹ Linh đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-174.html.]
“Vậy thế nào đây, năm trăm năm qua chị vẫn sống qua loa như thế.” Đào Vũ Sương bất lực .
Năm đó chị nhầm khe nứt của kết giới, thế nào để , hơn nữa bây giờ chị thật lòng thích Thang Cẩm Hán , bầu bạn bên cạnh trong mấy chục năm ngắn ngủi .
Năm trăm năm nay, chị vượt qua , chẳng lẽ còn thể bảo vệ an trong mấy chục năm sống ?
Ngoại trừ Tiền Tăng Cương , Đào Vũ Sương vô cùng tin tưởng, ỷ dị năng tránh họa của bản .
Kha Mỹ Linh nhẹ, ghé qua, tiếp tục thì thầm: “Chị dâu, trong túi linh thú của em khảm một viên Linh Nguyên châu, thể ngừng cung cấp linh khí cho linh thú, mặc dù nhiều nhưng nồng đậm hơn tinh hoa nhật nguyệt hấp thụ ở nhân gian nhiều lắm!”
Cô sợ Đào Vũ Sương hiểu lầm nên cố ý : “Chị dâu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Em ý gì khác, chỉ đơn thuần hy vọng tu vi của chị nâng cao, tránh cho lúc chị gặp khó khăn, bởi vì lãng phí quá nhiều yêu mực mà để yêu khí thoát ngoài, khác phát hiện !”
“Em điều tra tin tức liên quan đến ngự thú , trong đó mấy loại khế ước, chúng thể lựa chọn ký kết hòa bình, cao quý thấp hèn, ngoại trừ cùng chia sẻ tài nguyên , tất cả sống c.h.ế.t đều chẳng liên quan gì đến .”
Đào Vũ Sương trầm ngâm, đó gật đầu đồng ý: “Chuyện là chị chiếm của hời em , nhưng em gái, đợi tu vi của chị tăng lên, chắc chắn chị sẽ báo đáp em!”
Kha Mỹ Linh lắc đầu: “Chị dâu, thứ em là một lời hứa của chị.”
“Nói chị xem.” Mặc dù Đào Vũ Sương là yêu nhưng chị đối nhân xử thế vô cùng chân thành, từ đến nay đều hứa hẹn chuyện bản .
“Chị dâu, em sẽ ngăn cản chị báo thù nhưng em hy vọng ở nhân gian, chị dùng cách thứ vi phạm quy định của tổ chức mà báo thù.” Kha Mỹ Linh nghiêm túc nhấn mạnh: “Anh họ coi chị còn quan trọng hơn mạng sống của ! Chỉ khi nào chị sống , mới hạnh phúc.”