Kha Mỹ Linh lấy một lá bùa lén trong gian dán lên .
Lá bùa thể thấy nội dung cuộc chuyện của khác, điều, chỉ thể duy trì trong thời gian mười phút ngắn ngủi, mỗi ngày còn hạn chế sử dụng, đúng là vũ khí tuyệt vời dùng để trộm bí mật.
“Bây giờ nhà cửa thiếu thốn, nhà của chắc chắn để cả kế thừa.” Trong mắt Hoàng Phương Bân lạnh lẽo: “Căn nhà phù hợp, cách trường em cũng gần, còn là nhà phúc lợi cũ, diện tích nhỏ, em ở trường học lên huyện thành việc đều tệ.”
“Suy cho cùng tiền thuê phòng một tháng cũng mất vài đồng.”
Cha thương đứa con út là nhất, nhưng thương mà về hưu sớm một chút, nhường công việc cho , lời chị dâu, gây nhiều rắc rối, còn đẩy xuống vùng nông thôn !
Tưởng .
Công việc của cha đổi với từ lâu , đó ông nhường cho cả, dối là nhà vợ cả tìm giúp, mà cha lôi kéo quan hệ, tìm một công việc tạm thời trong công xưởng, ngày nào cũng tan như thường.
Cả nhà đều , chỉ giấu giếm một .
Lúc mới xuống vùng thôn quê , bởi vì nhà áy với , thứ gì ăn ngon, uống ngon, đến cả tiền với phiếu cũng đều gửi xuống. đó chị dâu sinh một đứa cháu trai cho cả nhà, trở thành sự tồn tại dư thừa !
Hoàng Phương Bân ở nông thôn mấy năm cũng gì, mỗi ngày và Lý Thủy Sinh đều mù quáng suy nghĩ thế nào để dùng mối quan hệ hạn của đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Vì thế mấy năm nay tranh giành, cãi cọ, vờ như chuyện gì cũng , chính là vì để lợi dụng sự hổ thẹn của họ, âm mưu thứ lớn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-186.html.]
Bây giờ nhờ sự nỗ lực của , cơ hội lên huyện thành học đại học, khi nghiệp, chỉ công việc mà còn trực tiếp trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, sẽ cán bộ.
Quả nhiên, về nhà, nhận sự chào đón nhiệt liệt.
Cha cảm thấy nở mày nở mặt, chẳng qua chỉ trong một buổi trưa thôi, của cả nhà máy hóa chất đều chuyện .
Mà chị dâu của , các chị gái còn kéo theo bọn họ và đám trẻ, vì thế thứ gì ngon nghẻ, họ đều nhét cho một đống, khiến cho nỗi uất hận bao năm qua của biến mất ít.
Vì thế khi lập lờ đến sự khó khăn hiện tại của , đưa cách giải quyết, bọn họ đều tranh giành giúp .
“Haiz.” Hoàng Phương Bân đột nhiên thở dài: “Ban đầu em tưởng chú Kha Vân Nguyệt tháng nào cũng gửi phụ cấp về, cha cô chắc chắn tiết kiệm chút tiền, em vay mượn bạn bè là thể mua nhà .”
“Bây giờ thái độ của nhà cô , em, em...”
Chị cả vội : “Tiểu Bân, chuyện em cần lo lắng, lúc đến đây , mấy năm qua, mặc dù trong nhà kẹt nhưng tiền để dành cho em và cả cưới vợ cũng chuẩn xong .”
“Em kết hôn cần bỏ một hào nào, cha sẽ cho tiền mua nhà, các chị cũng góp một ít, đảm bảo giúp em mua căn nhà đó! Tiền cần em trả, chị em trong nhà cả, nào tính toán nhiều như thế, cứ coi như là tiền cho em thôi.” Chị hai cũng bổ sung.
Trong lòng Hoàng Phương Bân chấp nhận, trong thành phố, năm, sáu trăm đồng để cưới vợ là chuyện bình thường. Kết quả, qua miệng bọn họ trở thành một loại bố thí!
ngoài mặt, vẫn vui mừng, đó ngại ngùng từ chối: “Sao mà , nhà tám chục một trăm, mà là năm, sáu trăm đồng đó.”