Kha Mỹ Linh hề ngượng ngùng mà kêu lên: “Cha Tần, con thể thương lượng chuyện với cha ?”
Tần Nguyên Cửu lảo đảo bước chân, sắc mặt tối đen liếc cô một cái, hai bàn tay bên trong ống quần siết chặt , che dấu nhiệt huyết sôi trào của bản . Giọng khàn khàn : “Đồ ngốc nghếch, !”
Kha Mỹ Linh lạnh lùng trừng mắt : “Em ngốc, còn cưới em, chứng tỏ cũng chẳng thông minh đến !”
Anh vò tóc cô nữa.
“Đầu thể rơi, m.á.u thể chảy nhưng kiểu tóc thì tuyệt đối lộn xộn.” Cô tức giận né , thuận tiện còn vỗ mu bàn tay .
“Nói chuyện chính .” Cô tủm tỉm : “Đồng chí Tần, trong tay còn bao nhiêu tiền ?”
“Ừ? Em gì?” Ánh mắt Tần Nguyên Cửu dịu dàng cô.
“Anh xem xem, chúng và các trai tới huyện thành học. Trường học lịch sử lâu đời, cơ sở vật chất đều cũ kỹ cả , hơn nữa em còn quen với việc sống chung trong ký túc xá, nhiều chen chúc trong một căn phòng nhỏ, mùi hương trong nhà vệ sinh còn thể bay khắp tầng lầu luôn đó.”
“Mà em một em gái yếu đuối đáng yêu thể khiến đều yêu quý. Để em hằng ngày ngay lúc nhàn rỗi nghỉ ngơi chạm mặt với thích em sẽ vui!”
“Vậy nên chúng thể mua một căn nhà nho nhỏ đồng chí Tần?”
Cô ôm một túi bánh bao, tỏ vẻ đáng thương mà cầu xin .
Ánh mắt Tần Nguyên Cửu lạnh nhạt: “Xin , cầu xin thì sẽ mua cho em!”
Kha Mỹ Linh nghiêng đầu, trùm phản diện cũng thích cái kiểu ?
Từ đến nay cô còn chẳng da mặt là cái thứ gì, bước lên nửa bước hi hi: “Anh Tần ơi, Nguyên ơi, Cửu , cha Tần ơi, cầu xin đó…”
Còn đợi cô xong thì Tần Nguyên Cửu bước nhanh ngoài, vành tai khuất mái tóc đỏ đến mức gần như chảy máu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-199.html.]
“Ơ, cha ơi, vẫn đồng ý đó!”
“Kha Mỹ Linh.” Bỗng nhiên dừng bước , xoay , một cơ thể mềm mại chợt đ.â.m sầm n.g.ự.c .
Hai mắt cô mở to: “Đây ạ!”
Tần Nguyên Cửu véo má cô nhưng dám dùng sức mà chỉ niết nhẹ: “Dày đến mức xây cả tường thành luôn , mua, nếu như mua thì với một tràng xưng hô của em lắm.”
Cô hì hì, vui sướng chạy bước nhỏ: “ đồng chí Tần thích ?”
Kha Mỹ Linh ngựa quen đường cũ tìm ngôi nhà .
Bọn họ bán phòng ở nên dọn nhà đến nhà ngang, bởi vì nguyên nhân bà chủ nhà mắc bệnh nên bọn họ xây nên một bức tường bằng gạch vụn ở cuối tầng thành một hộ gia đình riêng biệt, dễ dàng nhận .
Kha Mỹ Linh tranh gõ cửa phòng.
Một đồng chí nam cao gầy mảnh khảnh, ăn mặc sạch sẽ từ bên trong: “Chào , xin hỏi tìm ai?”
Trên mặt chú đượm nỗi ưu sầu, giọng cũng khô khốc nghẹn ngào.
“Cháu tới tìm dì của cháu.” Kha Mỹ Linh nhanh nhảu : “Nghe bà bệnh nên bà cháu bảo cháu tới đây xem thế nào.”
“Ai ông Tống?” Một tràng tiếng ho khan phát ngay khi một phụ nữ ốm yếu chuyện.
Kha Mỹ Linh chút chột ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyên Cửu, giọng của phụ nữ vẻ lớn tuổi lắm…
Xong , tư duy của cô định hướng, vẫn luôn cho rằng bệnh lao phần lớn đều là già, còn là giảng viên đại học, thể phân cho một căn nhà chẳng là một vị giáo sư già ?
“Mọi nhận nhầm , nơi chỉ hai vợ chồng chúng thôi.” Nam đồng chí lắc đầu, đó trả lời với nét mặt dịu dàng: “Không ai Tiểu Cần, hỏi đường thôi!”
“Không sai, sai.” Kha Mỹ Linh căng da đầu : “Người trong nhà dây mơ rễ má, chắc là dì cháu . Bà cố nội của cháu là theo chân chạy nạn tới đây, dù quan hệ họ hàng cũng xa quá nhưng cũng là quan hệ mà ?”