Tống Nham Bách thiết với sư phụ và sư mẫu, khách sáo mà thẳng chủ đề chính: “Thầy cô, hai ý định gì với căn nhà ?”
Anh mở miệng, hai vợ chồng nhà họ Tiết như hiểu gì đó.
Hóa Tống Nham Bách bán nhà để đưa Diêu Y Cần đến kinh đô, hai vợ chồng nhà họ Tiết tặng nhà nên họ định bán nhà, để nhiều tiền bạc trong tay hơn, đợi đến lúc học trò nhỏ cần tiền, bọn họ lấy .
Bây giờ bọn họ cần tiền gấp, chuyện xử lý nhà gác sang một bên.
Dù thì nơi cũng là gốc gác của họ, là nơi họ sống mấy chục năm.
Mặc dù bọn họ tạm thời đồng ý với lời mời của , đến kinh đô góp sức xây dựng đất nước nhưng họ vẫn nhớ chuyện .
Trước đây bọn họ còn suy nghĩ lá rụng về cội, nếu bất đắc dĩ, ai chặt đứt nguồn gốc của ?
Tần Nguyên Cửu thấy ngoài mặt bọn họ vẻ do dự và nỡ, : “Ông Tiết, bà Triệu, nhà cháu ở kinh đô, bây giờ cùng vợ và năm trai lên huyện thành học nên tìm một nơi để đặt chân.”
“Mặc dù vợ cháu là cô gái nông thôn nhưng từ nhỏ nuông chiều đến lớn, thích ứng với cuộc sống trong ký túc trường đại học, hơn nữa chúng cháu cũng yên tâm khi để cô đối mặt với mối quan hệ xã giao phức tạp.”
“Cháu năng lực nên thuê hoặc là mua một căn nhà nhỏ để bảy lên huyện thành học cuộc sống đơn giản, thoải mái, việc theo đuổi tri thức sẽ càng thuần túy hơn.”
“Thực , chúng cháu bắt buộc mua, suy cho cùng ai cũng nghiệp xong sẽ điều đến . Hoặc là lúc ông cháu sửa án sai, bọn cháu thể đến kinh đô phát triển. Cái ai .”
Ông Tiết gật đầu: “Đây cũng là một cách , một nhà chúng đều đến kinh đô, trong thời gian ngắn dự định .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-213.html.]
“Nói thật lòng, trong căn nhà lưu giữ ít ký ức của chúng , mỗi một ngóc ngách trong nhà đều là do với bà cụ từng chút một sắp xếp. Chúng thực sự nỡ bán .”
“Nếu các cháu ở thì cứ qua đây ở, giữ cho căn nhà . Chỉ cần lúc các cháu ở thì chăm chút cho nó chút là .”
“Tiểu Bách với Tiểu Cần giống như con ruột của hai vợ chồng , bọn nó nhận ân tình lớn như thế, chúng đòi tiền thuê thì tục quá!”
Một thầy thuốc y thuật cao minh, ai mà chẳng kết giao?
Huống chi Kha Mỹ Linh cứu chữa cho Tiểu Cần, lòng ơn của họ cũng kém.
Tần Nguyên Cửu hào phóng gật đầu: “Vậy bọn cháu cảm ơn ông Tiết, bà Triệu chăm sóc.”
Kha Mỹ Linh mặt mày cong cong: “Ông Tiết, bà Triệu là , cả đời bình an!”
Vừa xong, cô lướt qua mặt bà Triệu ánh mắt dừng ở đôi môi bôi son nhạt của bà .
Bởi vì chất son bóng màu hồng phớt thể khiến nhan sắc tăng lên một bậc lớn, vì thế khác dễ dàng phớt lờ sự xanh tím bên lớp son.
Môi đỏ tím gọi là chứng bầm tím, bệnh trạng biểu hiện như thế hiếm, phần lớn là do thiếu m.á.u ví dụ như tim thiếu máu, một nơi nào đó ung thư, đương nhiên, cũng một vài bẩm sinh .
Cô thoáng qua móng tay bà Triệu, bà cụ hơn năm mươi tuổi vẫn yêu cái , bên bôi một lớp sơn hoa phượng tiên nhàn nhạt, bởi vì thêm sáp ong nên nó cũng bóng lên.
Thần thức của Kha Mỹ Linh sắc bén, đương nhiên phát hiện bên móng tay xinh tối và thô !
“Tinh tinh, vận may của ký chủ thật đấy, phát động nhiệm vụ cứu trợ khẩn cấp, hoa đào ngập thiên hạ!”