Đâu đàn ông nào chịu nổi ánh tràn đầy mong đợi của một cô gái nhỏ đáng yêu, đây rõ ràng là hệ liệt lừa của con gái.
Đầu bếp Thích ăn mềm ăn rắn, ông nhịn toét miệng : “, đúng, đúng, Tiểu Kha đúng lắm, đều là tiệm cơm quốc doanh, chúng với phía bắc thành phố là đơn vị em.”
“Tiểu Hàng đến ăn cơm thì cứ đến, chúng đều hoan nghênh cả. Cũng nếm thử xem cơm khác gì ông Lý đưa ý kiến, tiệm cơm ở phía Nam mới thể tiến bộ cùng phía Bắc thành phố!” Nói xong, ông vội vàng thả sủi cảo nồi.
Đầu bếp lớn lời, các nhân viên phục vụ cũng chuyện chống đối gì đó.
Hàng Vũ Đồng Kha Mỹ Linh nhét cho một túi kẹo sữa thỏ trắng, lúc cô hiểu , đưa cho nhân viên phục vụ mỗi một nắm: “Chào các , các chị, em sẽ thường xuyên tới đây ăn cơm, mong các các chị giúp đỡ nhiều hơn.”
“Em đang học đan găng tay, em sẽ tặng mỗi một đôi nhé. Mỗi ngày đều vất vả việc, nên bảo vệ cho đôi tay cẩn thận!”
Các nhân viên phục vụ sự nhiệt tình của cô cho kinh ngạc, nhớ tới tiệm ăn phía nam với phía bắc cũng xung đột lợi ích nào, chẳng qua bọn họ bất đồng quan điểm, vấn đề lớn thì lớn, nhỏ thì nhỏ.
Cô gái nhỏ nhà chuyển đến phía bắc thành phố của bọn họ cũng dễ dàng gì, ân oán của lớn nên dính líu gì tới đồng chí nhỏ xinh , ngoan ngoãn .
Bọn họ từ chối nữa, hào phóng nhận kẹo, đó đầy thiện ý với Hàng Vũ Đồng.
“Cháu ăn gì thì cứ một tiếng, thím đảm bảo sẽ giữ cho cháu...”
“Đồ hộp buổi sáng của quán chúng khá ngon, ăn cùng với một bát bột ngô là ngon nhất!”
“Các loại mỳ đầu bếp Thích nấu cũng ngon, còn ít điểm tâm ngọt, để đầu bếp Thích , chúng sẽ gọi cô một tiếng nhé...”
Hàng Vũ Đồng sủng mà kinh, cô vội vàng gật đầu, tâm trạng nặng nề, ấm ức từ lúc đến nay, trong thời khắc quét sạch .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-218.html.]
Cô Kha Mỹ Linh đang tủm tỉm đầy cảm kích.
Sủi cảo vỏ mỏng, gói thủ công, nhân tươi ngon, Kha Mỹ Linh ăn đến năm bát.
Đến cả Hàng Vũ Đồng cũng lôi kéo ăn hết một bát, cái bụng căng tròn, thỏa mãn, buồn bực.
Có điều Tần Nguyên Cửu ăn đến sáu bát mà mặt vẫn còn chín cái đĩa lớn.
Khách khứa trong tiệm đều kinh ngạc , ngừng về phía bụng , sức ăn của cũng, cũng quá nhỉ?
Thể tích của chín đĩa sủi cảo nhỏ, cũng chúng nữa.
Kha Mỹ Linh mím môi trộm nhưng Tần Nguyên Cửu bực trừng một cái.
Hả, hôm nay cô lang thang một trận, quên mất lấy giá trị hòa bình .
Cô hi hi với , đầu óc xoay chuyển, thế nào mới thể dùng tốc độ nhanh nhất lấy đủ năm trăm giá trị hòa bình.
Mùa thu đêm ngắn ngày dài, đợi bọn họ ăn xong, sắc trời tối xuống, đèn đường bên đường lớn đều sáng lên, nhớ đến đề lồng giấy mờ nhạt và ấm áp xua tan ba phần lạnh lẽo của gió thu.
Đã qua giờ ăn cơm lúc tan , đường còn nhiều nữa.
Kha Mỹ Linh bám cánh tay Tần Nguyên Cửu tự nhiên, cô nịnh nọt: “Anh Cửu, em kiệt sức , mượn chút sức nào!”
Nhiệt độ cơ thể của đàn ông cao, huống chi tố chất thể của Tần Nguyên Cửu , sợ lạnh, thu mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác mỏng manh.
Cách một lớp quần áo, cô thể cảm nhận nhiệt độ ấm áp .