Tất cả nhao nhao đồng ý, bày tỏ sẽ giám sát lẫn .
Rõ ràng bọn họ, thời điểm mùa vụ thường niên, nhất là lúc cần gặt gấp, nhiều cô gái đến các bà các chị mặc quần áo rộng thùng thình, để vụng trộm nhét thêm đậu phộng, lúa mạch các loại ngô trong ống tay áo, lưng quần.
Đều là quen ở trong cùng một thôn, mỗi nhà như , chỉ cần quá phận, thì thôn trưởng, bí thư chi bộ thôn đại đội trưởng cũng nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua.
Mà khi vụ mùa thu hoạch qua , bọn nhỏ cũng lưng lớn nhặt nhạnh đậu phộng, lúc mạch, hạt bắp ngô, mang về nhà của .
bây giờ giống như nha, bọn họ ai nấy đều quan tâm đến xem thịt heo rừng đổi cái gì, mà trong nhà sẽ phân phát cái gì.
Nếu như khác vụng trộm lấy một tấm vải, thì phần chia của bọn họ ít một chút.
Tất cả các bà, các cô các chị đều chăm chăm mắt , cho phép khác lên phía dù chỉ một bước, còn chú ý đến nhóm thanh niên đang dỡ hàng nữa, xem bọn họ len lén nhét đồ lưng quần .
Người nhà họ Kha cũng giúp đỡ giám sát, dù việc cũng là do đàn ông của Linh Bảo Nhi khởi xướng, nếu như đồ đạc trộm mất, đến lúc phân chia ít , thôn dân kiếm chuyện thì ?
Kha Mỹ Linh thì theo lưng Tần Nguyên Cửu, cầm danh sách .
Một đám các cô gái tuổi chênh lệch lắm cùng với các chị bên cạnh, từng từng cố nhướn cổ nhón mũi chân xem.
“Linh Bảo Nhi, đàn ông của cô thật tài giỏi nha, thể đổi lấy nhiều đồ vật như ?”
“Ái chà chà, nhiều đồ thật nha, cho dù là cho hợp tác xã một nửa, thì nhà chúng chia cũng ít .”
“Thật sự là dùng thịt mười con heo rừng đổi thật ? Đồ vật nhiều đến bất thường luôn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-260.html.]
Sau khi thấy rõ ràng danh sách đồ vật tờ đơn, nhịn mà tặc lưỡi.
Kha Mỹ Linh nhẹ gật đầu: “Không , ai ngốc mà cho thêm nhiều đồ chứ? Tất nhiên như , thịt heo rừng loại bình thường, mà là từ nhỏ ăn sâm dại mà lớn lên, vô cùng bổ với thể đấy!”
“Nói chừng hàng, cái giá họ nghĩ trong lòng đấy!”
Tần Nguyên Cửu cùng trưởng thôn, bí thư chi bộ và một đoàn nhà bác cả dỡ hàng đấy, đó chào một tiếng về nhà.
Kha Mỹ Linh cũng bỏ danh sách túi cất, theo .
“Anh Cửu, thịt heo rừng đúng là đổi ít đồ vật nhỉ.”
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Vốn là dựa theo giá thị trường mà giá. Thịt lợn rừng còn phân phát xuống , khi mấy lão thủ trưởng ăn xong, thấy thể vô cùng sức lực, một chút bệnh vặt giảm bớt nhiều.”
“Nhất là trí nhớ cải thiện ít!”
“Bọn họ lợn rừng là ăn sâm mà lớn lên, đến từ thôn Lạc Phượng, sợ các đồng hương chịu thiệt thòi, cho nên lên giá ít.”
“Lấy một chút vật tư tồn đọng trong bộ đội cho ngoài, sợ quá dễ thấy, tìm trong thành phố đổi thành vật tư phổ thông, cứ như , lượng thêm gấp đôi.”
“Nước Hạ Hoa bởi vì giao thông thuận tiện, nên giá cả nhiều thứ khác biệt lớn, bảo bọn họ vòng qua mấy nơi nữa, nhà máy đường, qua nhà máy vải mấy chỗ để đổi đồ, cứ như qua hai ba , gấp đôi.”
Kha Mỹ Linh nhịn gật gật đầu, giơ ngón cái: “Anh Cửu đúng là sáng suốt lợi hại, chỉ cần một chiếc điện thoại, thể thao túng thịt heo rừng lật qua lật !”
Tần Nguyên Cửu nghiêng đầu nhẹ, bên trong ánh mắt trong veo như phản chiếu ánh nắng ấm áp: “Không thấy em thật lòng lo lắng cho dân trong thôn , là đàn ông của em, động chút công phu mồm mép, cớ mà ?”