“Thợ bánh quá mệt mỏi, giúp việc bếp núc rửa rau rửa chén cúi đầu cúi , bếp trưởng thể bồi dưỡng vài tiểu đồ , chỉ huy là !”
“Lò gạch cách công xã cũng gần, cha thể cùng tan tầm, hoặc thuê một tiểu viện nhỏ cũng .”
Kha Mỹ Linh khỏi dùng sức tay ấn xuống: “Ý kiến đấy!”
“Lò gạch xây dựng thêm nhiều , phòng bếp cần mấy thế? Em quyết định thôn chúng cống hiến nhỏ cho công xã, nhất là xây dựng thực hiện chăn nuôi, một khi vị trí chủ nhiệm công xã chuyển, phía tiến lên, chắc chắn sẽ trống một vị trí.”
“Ngày đó trong làng ý cho bác cả, chú ba và cha thử một chút.”
“Nếu như em và thím ba cũng thì .” Kha Mỹ Linh là con cưng trong nhà, hai thím cùng chi cũng thật lòng yêu thương cô.
Cô qua .
“Yên tâm, vẫn còn nhiều cơ hội.” Tần Nguyên Cửu kéo đến bên cạnh, nhẹ : “Anh em quý nhà của , cho dù là phòng của em, hai phòng sát vách, nhà bà ngoại cũng giúp đỡ.”
“Điều quan trọng mắt chính là, giúp bọn họ tìm phương hướng phát triển. Sau chúng còn lên thủ đô, chẳng lẽ em đưa bọn họ ?”
Kha Mỹ Linh ngẩn ngơ, nhịn mà yếu ớt hỏi thăm: “Có ?”
Hai nhà thể đến bảy tám chục nhân khẩu, ngược cô chỉ nghĩ, hiện tại công việc thời đại , như một cái củ cải một cái hố, sắp xếp như ?
Nếu như một nhà đông đủ ở với cũng là chuyện hạnh phúc nha!
Thế nhưng, nếu rời khỏi thôn sơn chất phác , còn giữ nguyên tình cảm chân thành ban đầu nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-269.html.]
Tần Nguyên Cửu một chút như hiểu thấu suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lông mày cô, vuốt thẳng nếp nhăn : “Chỉ cần em , tình nguyện giúp em đạt !”
Trong lòng Kha Mỹ Linh như run lên, mí mắt cụp xuống: “Anh Cửu, , như , em sẽ dễ tin đó là thật.”
“Vậy cứ coi như đó là thật .” Tần Nguyên Cửu lạnh nhạt : “Con chút lạnh tim lạnh phổi, bao giờ việc gì kiên quan đến . Những khác đối với , mà nhận lấy, cũng sẽ trả cho họ lợi ích thực tế tương đương như .”
“Mặc dù chúng kết hôn bao lâu, nhưng cũng thích khí của nhà họ Kha và nhà họ Thang. Sau chúng đến thủ đô, thực lực, thì đưa bọn họ theo cũng là vấn đề.”
“Mỗi nhà phân đến một địa phương khác , chỉ cần dính líu liên quan về mặt lợi ích, như bọn họ sẽ vẫn nhớ kỹ em , vẫn đối với em như lúc đầu thôi!”
Kha Mỹ Linh nhịn lén một chút: “Anh Cửu, yên tâm, em nhất định sẽ truyền đạt ý tứ của cho nhà của em.”
“Là em.” Tần Nguyên Cửu nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô: “Bởi vì bọn họ là nhà của em, cho nên mới giúp đỡ. Bọn họ dính lây ánh sáng của em, mà em, thừa hưởng ké ánh sáng của khuôn mặt .”
Giọng điệu của Kha Mỹ Linh cất cao: “Anh ý gì thế?”
“Chính là ý mặt chữ thôi, ngoại hình em mắt, mặt mũi sáng sủa. Để cho phận của em bôi nhọ, tất nhiên cũng giúp đỡ nhà của em.” Khóe môi Tần Nguyên Cửu khẽ câu lên, nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ bởi vì lòng em ?”
Quả nhiên!
Kha Mỹ Linh hừ một tiếng: “Vậy thì em cũng cảm ơn gương mặt , may mà hợp khẩu vị của nhỉ!”
Tần Nguyên Cửu ôm lòng, há miệng gặm một cái, thỏa mãn mà than thở: “Đáng tiếc là ăn thịt , nếu thịt em thơm ngon mềm mại thế , cắn từng miếng một.”
Kha Mỹ Linh sững sờ, nhịn mà chằm chằm với ánh mắt hoài nghi.