“Không thể chạy nữa .” Đám nhóc mệt mỏi thở dốc, rừng rậm hoang vu, da đầu chúng tê dại dừng .
Con thỏ cũng dừng , nhàn nhã gặm cỏ, dựng hai tai lên, đầu bọn chúng, cái m.ô.n.g còn lắc lắc, vô cùng nghênh ngang giống như bọn nhỏ dám tiến lên .
Một bé trai xắn tay áo, giận đùng đùng : “Ông nội từng , thế giới vốn chẳng yêu ma quỷ quái, c.h.ế.t sẽ hóa thành nắm đất vàng, gì mà sợ?”
“Hôm nay ông đây bắt con thỏ thì sẽ về nhà!”
“, nhất định bắt nó, kho lên cho Ngu ăn!”
Đám nhóc con gào lên lập tức đuổi theo con thỏ như bầy nghé con.
Vài phút , đám trẻ đuổi đến rừng trúc, chúng trợn mắt đám lợn mệt đến kiệt sức mắc kẹt giữa đám trúc, ngơ một lát, chúng điên cuồng gào lên: “Dì Linh, chú Tiểu Hạ, chú Tiểu Vạn, chú Tiểu Tuế ơi, mau đến đây...”
Đám trẻ nhà họ Kha đông quá, đuổi theo kịp cũng xảy chuyện gì nhưng điều cũng cản trở họ theo tiếng gào thảm thiết .
Kha Nguyên Hạ, Kha Nguyên Vạn, Kha Nguyên Tuế dọa đều vội cầm dụng cụ chạy nhanh tới.
Đợi khi họ tới nơi, họ đều như Kha Mỹ Linh và bọn trẻ, ngẩng đầu đám lợn rừng kẹt giữa đám trúc.
“Trời đất ạ, bọn chúng, bọn chúng kẹt?” Kha Nguyên Hạ sửng sốt cảm thán.
“Chú Tiểu Hạ ngốc thật đấy, đương nhiên là bọn chúng từ trời rơi xuống !”
Một đứa nhỏ bốn tuổi non nớt : “Cháu dì Linh với , thịt lợn từ trời rơi xuống, mọc từ đá nữa.”
Ba em đều đồng loạt em gái.
Kha Mỹ Linh ngượng ngùng xoa mặt: “Em chỉ bừa một câu, ai lợn rừng thể kẹt ở đây thật.”
Có nhóc con bắt đầu giơ tay đếm, những đứa khác cũng lẩm bẩm theo: “Một con, hai con, ba con... ba mươi sáu con, ba mươi bảy con...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-353.html.]
Hay lắm, mới chỉ hai mươi sáu con, tận ba mươi bảy con!
Bởi vì hơn một tháng, đám lợn chỉ tăng về mặt lượng, mà trọng lượng mỗi con cũng lớn hơn ít.
“Mau thôn gọi tới kéo lợn về !”
Kha Nguyên Hạ vỗ đầu thằng cháu lớn nhất toét miệng .
Đám trẻ cùng tản chạy về, chạy gào mồm lên hét.
“A a a, đám lợn rừng từ trời rơi xuống thật ...”
“Mọi mau kéo thịt về ...”
“Lợn rừng nhiều ơi là nhiều luôn...”
Đợi đến khi tới bên sông, ít thấy tiếng bọn nhỏ gào nên chạy , lúc khi thôn dân rõ xong, họ , cảm giác y như đang mơ.
Bọn họ nhịn túm đứa nhỏ , hỏi cặn kẽ: “Bé Thủy, cháu nữa xem! Thịt lợn thực sự rơi từ trời xuống ?”
Bé Thủy là đứa bé lớn nhất trong đám nhóc còn học nhà họ Kha, mới sáu tuổi, nhỏ như hạt đậu, là trùm sò trong thôn.
Thằng bé mười mấy lớn xung quanh bằng đôi mắt đen láy, thì nho nhỏ nhưng còn vờ vịt ho khẽ một tiếng bắt chước theo sách trong radio: “Bác hỏi cháu hà cớ gì thịt lợn rừng từ trời rơi xuống ? Truyện cháu dì Linh nhà cháu lúc chuẩn hôn sự cho chú Nguyên Đại đó...
Con thỏ khiêu khích em cháu như thế, bọn cháu thể nhẫn nhịn ? Đương nhiên thể nhịn , cháu nhớ tới lời ông cố , chúng là Hạ Hoa mới, yêu ma quỷ quái đều dám thành tinh, ban ngày ban mặt thế , gì mà sợ?
Hơn nữa cha cháu với các bác, các chú ở cách đó xa, thế là cháu xắn tay áo, gọi đám em đuổi theo...
Trời ạ, bọn cháu ngẩng đầu lên thấy, đoán xem thấy gì nào?”
Bị những câu ngắt quãng của đứa trẻ thu hút, đều nín thở, lắc đầu, giục thằng bé đừng thừa nước đục thả câu nữa.