“Đám lợn rừng đều kẹt giữa cây trúc, mệt đến rên rỉ nổi!”
Nói xong, đám trẻ còn xoa bụng phá lên.
“Cả thảy ba mươi bảy con lợn rừng đấy!”
Thôn dân đần , bọn họ càng càng mù mờ thế , đừng bảo bọn nhỏ đùa dỗ chơi chơi nhé.
Dù là thế nào, thôn dân cũng nửa tin nửa ngờ về lấy đồ, thông báo cho hàng xóm láng giềng cùng tới chỗ vắng vẻ .
Bọn họ tới gần thấy Kha Nguyên Tuế tới lui.
“Mau lên .” Ba từ nóng ruột, kích động, đủ để khiến mắt thôn dân sáng lên, họ chạy vội tới.
Mấy chục thôn dân cũng gia nhập hàng ngũ đám lợn rừng.
“Ối cha ơi, thịt lợn rừng thực sự rơi từ trời xuống kìa.”
“ mà, bảo hôm qua bầy sói tru đến nửa đêm, hóa là đuổi đám lợn rừng rơi xuống vách núi...”
“Chậc chậc, nửa đêm nửa hôm ai thể thấy lợn rừng kêu? Nếu nhà họ Kha phát hiện , đám thịt lợn rừng ngon lành quạ đen, đại bàng xơi tái ...”
Lúc trong lòng đều thực sự tin rằng Kha Mỹ Linh đúng là túi may mắn, gì là đó!
Thôn Lạc Phượng ăn mừng một ngày, gần như mấy đổ tể xung quanh đều mời tới.
Bởi vì từng phân chia thịt lợn một nên họ vẫn giao một nửa thịt lên như cũ, còn trong thôn đều để Tần Nguyên Cửu giúp sắp xếp.
Mười tám con lợn hơn bốn nghìn năm trăm cân, vì thời tiết lạnh, giá thịt lợn nuôi cũng tăng lên chứ đừng đến đây là thịt lợn rừng.
Tất cả đều tha thiết Tần Nguyên Cửu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-354.html.]
Kha Mỹ Linh cũng sáp cạnh , hiếu kỳ ngó.
“Đồng chí Tiểu Tần, đến từ thành phố lớn, kiến thức, bản lĩnh, bọn đều tin !”
Tần Nguyên Cửu ngước mắt , khẽ gật đầu: “Vậy để nhé?”
“Nói , , Tiểu Tần, là con rể của thôn Lạc Phượng chúng , là của chúng , lời gì mà thể ?”
Hơn nữa nếu như nhà họ Kha lặng lẽ lấy hết đống thịt , những khác chắc chắn sẽ phát hiện .
Vì phần khí phách của nhà họ Kha, đều yêu thích họ thật lòng, cũng kính phục cầm lái nhà họ Kha là ông bà nội Kha và cả đám con trai, con gái chất phác lương thiện của hai nữa.
“Thôn gần chín trăm nhân khẩu, mỗi bất kể là già trẻ lớn bé gì đều phân chia đất nhưng thanh niên trai tráng chỉ chiếm một nửa, đất đai canh tác hạn.
Hơn nữa sản lượng lương thực cao.
Nếu thực hiện chính sách mỗi nhà đều thể ăn no, chúng giải quyết từ hai phương diện.
Cái thứ hai chúng đủ năng lực, tạm thời cần suy nghĩ tới nhưng cái đầu tiên chúng vẫn hy vọng đổi .”
Mọi xong đều sững sờ, nhịn mồm năm miệng mười hỏi: “Đồng chí Tiểu Tần, đổi thế nào? Chúng chỉ ngần đấy con , thể bao nhiêu việc đây?
Đợi con kênh xây dựng xong, sang năm việc tưới tiêu bớt vất vả nhưng khai khẩn đất đai trồng trọt vô cùng phí sức, thể hành mệt mỏi...
Không đúng, đồng chí Tiểu Tần, bây giờ đang thảo luận chuyện xử lý thịt lợn mà, nhắc tới ruộng, lẽ nào hai cái liên quan gì đến ?”
Họ thảo luận nửa ngày trời mà nghĩ phương pháp giải quyết vấn đề.
Sau khi trưởng thôn hô dừng, đồng loạt Tần Nguyên Cửu.
“Lần chúng nung gạch thấy tiết kiệm sức lực ?” Tần Nguyên Cửu tiếp tục chủ đề , chỉ nhắc tới chuyện nung gạch.
Những trẻ tuổi quyền phát ngôn nhất, họ nhao nhao gật đầu, vẫn còn hưng phấn thôi: “Anh Cửu, tiết kiệm sức, đúng là tốn nhiều công!”