Tóc của dài, nhưng lộn xộn, mặt cũng dính bẩn.
Kha Mỹ Linh đẩy sang một bên, gương để trang điểm , mỉm sang thì khóe miệng chợt cứng đờ, cô gái ngốc nghếch từ đến ?
“Tần Nguyên Cửu, cố ý , em mặt bao ?” Cô chỉ chóp mũi của , thở phì phì hỏi.
Tần Nguyên Cửu mở nước ấm lên, đổ nước ấm khăn tay, chậm rãi lau mặt.
“Hửm? Sao khiến em mặt ?” Anh nghi ngờ cô từ xuống . “Không vẫn xinh và đáng yêu ?”
Kha Mỹ Linh kinh ngạc, cô kéo tóc và chỉ khoé mắt: “Dáng vẻ lôi thôi như mà xinh đáng yêu chỗ nào? Thẩm mỹ của vấn đề đấy chứ!”
Tần Nguyên Cửu lau mặt xong thì khăn, đổ nước ấm lau mặt cho cô: “Mặc kệ em trông như thế nào, trong mắt em vẫn .”
“Anh hỏi thử lương tâm xem nó đau ?” Kha Mỹ Linh tin .
Dù nếu Tần Nguyên Cửu mà biến thành một lão già hôi hám, cô sẽ chán ghét, tuyệt đối chịu ở cùng phòng với .
“Em đừng mà lấy lòng tiểu nhân so với lòng quân tử.” Tần Nguyên Cửu nhướng mày, cầm một chai glycerin mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng đào từ , đó bôi lên khuôn mặt và đôi tay sạch sẽ của cô.
Kha Mỹ Linh bĩu môi: “Vậy cũng đừng gì mà tình trong mắt hoá Tây Thi, mắt chỉ cục gỉ thôi!”
Tần Nguyên Cửu bật : “Phong cách thục nữ của em ? Nói chuyện như ?"
“Anh thích nữa ?” Kha Mỹ Linh nhướng mày: “Em cho , khi nam nữ kết hôn, đó gọi là tình yêu, khi kết hôn, ở chung một phòng, vây quanh cơm áo gạo tiền thì chẳng còn gì là bí mật nữa.
Không nhịn mùi hôi chân, hôi miệng, hôi nách, ợ , nghiến răng, mơ, xì . Dần dần, vẻ của tình yêu bào mòn. Đàn ông các chỉ coi vợ khác là , còn vợ là một bà cô già!”
Tần Nguyên Cửu khóe miệng giật giật, “Em thật sự buông thả mặt như thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-357.html.]
“Không , em đang tiêm cho một mũi dự phòng, tránh cho , phát hiện tiểu tiên nữ cũng là bình thường.” Kha Mỹ Linh gật đầu.
“Đi thôi, em đến thành phố chơi cùng đến xưởng máy móc?”
Kha Mỹ Linh gương sửa tóc: “Đi tới xưởng máy mở mang kiến thức!”
Có công nhân vệ sinh dọn dẹp thành phố hàng ngày nên đường xi măng ở đây sạch hơn nhiều.
Tần Nguyên Cửu chậm rãi lái xe máy ngoài xưởng máy móc, mỉm ôm miếng thịt nặng hai cân xuống, chào bảo vệ: “Anh Vương, đang tìm quản đốc Trương!
Trong thôn săn lợn rừng, cầm một ít cho tụi nhỏ bồi bổ.”
“Tiểu Tần, đang gì .” Bảo vệ vội vàng đẩy sang một bên: “Nhà nào cũng khó khăn, lúc nào cũng hào phóng như , nào cũng tặng thịt lợn, vợ đồng ý ?”
Tần Nguyên Cửu nghiêng chỉ: “Kia, vợ kìa, nếu cô cho phép thì cũng dám lấy. Anh giúp thôn của chúng bao nhiêu chuyện, chỉ là một miếng thịt thôi mà, cầm lấy .
Lát nữa chúng còn mặt dày phiền nữa.”
Bảo vệ gật đầu: “Được , cũng mặt dày nhận .”
Nói xong, treo thịt tủ, gọi đồng nghiệp canh cửa đạp xe: “ đưa tìm quản đốc, , sẽ đến .”
Tần Nguyên Cửu đáp , lái xe máy, thấp giọng giải thích với Kha Mỹ Linh: “Mặc dù là bảo vệ nhưng cũng là cả của quản đốc xưởng.”
Kha Mỹ Linh liên tục gật đầu: “Em , bình thường thời nay thể sống bằng nghề bảo vệ."
Khi xe tới tòa nhà văn phòng năm tầng màu đỏ, và Kha Mỹ Linh dừng một lúc, bảo vệ Vương thở hồng hộc tới.
Được dẫn đường, hai thẳng lên tầng hai văn phòng quản đốc mà cần đăng ký.