Trong lòng Kha Mỹ Linh lập tức vui vẻ rạng rỡ, khí thế hào hùng cũng tuôn trào, cô cảm giác sung sướng như nhận lương, kịp đợi mà mang tiêu sạch.
Gì mà nỡ, gì mà lạc lõng chứ, tất cả đều tồn tại.
Cô còn dặn dò : “Vậy, đón em sớm chút nhé, bảy ngày, , mười ngày, mười ngày ?”
Khóe miệng Tần Nguyên Cửu giật giật, khóe mắt liếc nào đó miệng ngoác tới tận mang tai, cô vui đến thế nào chứ?
Lẽ nào hiểu lầm về hàm nghĩa của từ sớm ?
“Ồ, cũng vội đón em, chỉ là em chắc chắn thể ở nhà chú lâu như thế ? Không sợ ăn cho nhà sạt nghiệp ?”
Kha Mỹ Linh trợn mắt: “Em, em thì ăn bao nhiêu, như kiểu trừ ăn em chẳng gì hết .”
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Được , em đến nhà cô , , ông Tiết, bà Triệu cũng cần nấu cơm, trực tiếp tới nhà tổ ăn chùa. Dựa theo tính cách của , chắc chắn sẽ thương xót cho vợ bỏ , nghĩ cách đồ ăn ngon bù cho .
Anh nghĩ xem ăn cái gì đây...”
Kha Mỹ Linh nhớ tới tay nghề của , mấy ngày tiếp theo ở trấn bên, cô sẽ tổn thất bao nhiêu đồ ngon đây!
Mặt lộ vẻ ủ rũ, Kha Mỹ Linh lắc đầu, tức giận, hậm hự .
Đồ xa, thế mà còn lấy đồ ăn mê hoặc cô!
Thế nhưng bản vẫn còn ngây thơ, cắn câu mất .
Không vì tối đó Kha Mỹ Linh mơ.
Cô mở mắt , phát hiện trói tay trói chân, miệng cũng dán băng dính, đang trong xe tải, lắc lư nghiêng ngả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-386.html.]
Kha Mỹ Linh trong mộng chỉ là cô gái bình thường, cùng lắm là sức khỏe và năm giác quan tương đối mẫn cảm.
Xe lái vun vút, trong buồng lái ai chuyện, thỉnh thoảng truyền tới tiếng bật lửa xoành xoạch và tiếng ho khù khụ của đàn ông sặc khói thuốc.
Khi mắt thích ứng với bóng tối, Kha Mỹ Linh mượn ánh sáng xuyên qua kẽ hở để dò xét xung quanh.
Bên cạnh cô ít đứa nhỏ hôn mê nhắm mắt sàn xe, tuổi của chúng lớn lắm, đứa lớn nhất quá mười tuổi, đứa nhỏ thậm chí mới bốn, năm tuổi!
Ứng Yến đang đối diện cô với đôi mắt đen như mực.
Kha Mỹ Linh , mắt cong thành vầng trăng non, gật đầu chào hỏi .
Ứng Yến đầu , ánh trăng xuyên qua khe hở, vẻ mặt lạnh lùng như nhận cô.
Cô thắc mắc, cơ thể uốn éo như con sâu, xích gần , cuối cùng năm phút nỗ lực, Kha Mỹ Linh thoải mái tựa thành xe, ngoẹo đầu, lười biếng gối lên vai trai nhỏ.
Cả Ứng Yến cứng , đầu qua đôi mắt đầy ý chút phòng nào.
Ai thể từ chối sự ấm áp từ mặt trời nhỏ?
Anh thở dài, khuôn mặt bánh bao nho nhỏ tỏ vẻ bất đắc dĩ, sự u ám quanh năm mặt biến mất thấy nữa.
Biết bản chỉ xuất hiện trong giấc mơ cô, Ứng Yến rối rắm lâu, ngoại trừ chấp nhận một cách cam lòng, thể gì khác , chỉ thể ngừng học tập để bản trở nên mạnh mẽ, ứng phó, ứng phó với tận thế mà cô đến, xây dựng một xã hội tưởng vì cô!
Rốt cuộc vẫn là bất mãn vì cô tùy ý xuất hiện chào hỏi mà biến mất, Ứng Yến nhịn cứ thấy cô là cáu .
Chưa bao lâu, trong lòng niềm vui bao phủ.
Ứng Yến dứt khoát cởi dây trói của , kéo băng dính miệng xuống, đó cúi đầu, nới lỏng dây cho Kha Mỹ Linh.
Đợi khi miệng giải phóng, cô lập tức ghé tai , hiếu kỳ hỏi: “Ứng Yến nhỏ, còn cả thủ đoạn chạy trốn ? Sao cởi ? Ở đây là rừng núi hoang vu , chạy đường nào ?”