Kha Mỹ Linh cũng bắt tay cô .
“Ồ, đồng chí Kha còn dẫn theo nhà tới ? Hoan nghênh.” Tạ Thái Lăng Tần Nguyên Cửu cao to trai, nhịn ngưỡng mộ dẫn đường.
Tầng bảy chỉ diện tích bằng một phần ba các tầng khác, một nửa phía bắc là phòng để tư liệu, bốn căn phòng ở nửa phía nam đều là nơi tổ chức hoạt động của đài phát thanh trường, các phòng lượt là phòng phát thanh, phòng tư liệu, phòng việc và phòng họp.
Tạ Thái Lăng nhiệt tình giới thiệu cho họ: “Đài phát thanh của trường tuyển vô cùng nghiêm ngặt, mắt chỉ đài trưởng Triệu Đại Cương, hai đài phó là Trịnh Kim Hàn và Vu Lộ Lộ, tiếp đó cán sự chỉ một . À , đồng chí Kha cũng tham gia với chúng .
Bình thường công việc của chúng cũng khá nặng nề, giống với bên câu lạc bộ, một năm mấy hoạt động chỉ tiêu, mỗi ngày chúng đều phát thanh ba sáng, trưa và tối.”
Tạ Thái Lăng lấy chìa khóa, lưu loát mở tất cả các phòng , đó dẫn hai phòng phát thanh, khi mở các công tắc chạy thử, cô lấy bản thảo chỉnh sửa xong : “Các vị lãnh đạo, các nhân viên cùng thể sinh viên trong trường, là đồng chí Tạ Thái Lăng, là phát thanh viên hôm nay, vui vì thể cùng trải qua buổi trưa thứ hai đầy vui vẻ...”
Kha Mỹ Linh bên cô , lật xem bản thảo chuẩn .
Bản thảo chỉnh sửa vô cùng tỉ mỉ, sắp xếp theo thứ tự sáng, trưa, tối và các ngày trong tuần, mỗi tuần một xấp, một tháng một quyển, một năm là cả hộp hồ sơ.
Nội dung bản thảo quy củ, gì ngoài những tin tức trong ngày sàng lọc và biên tập , đó thêm hai, ba câu chuyện nhỏ chia sẻ báo, tạp chí hoặc tự trải qua, mấy câu khiến lòng xúc động phát hai bài hát.
Mỗi bọn họ phiên việc, cần cù chăm chỉ, khi trường nửa năm, họ truyền cho các đàn em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-544.html.]
Lúc phát âm nhạc, Tạ Thải Lăng tháo tai xuống, che mic, thì thầm hỏi: “Đồng chí Kha, lát nữa cô thể mấy câu ?”
Kha Mỹ Linh gật đầu.
“Được , nội dung hôm nay đến đây là kết thúc, thời gian kết thúc sớm hơn khi một chút, thấy hiếu kỳ , bởi vì bây giờ giới thiệu với một thành viên mới tới đài phát thanh.” Ngay khi âm nhạc kết thúc, Tạ Thải Lăng vui vẻ .
“Chắc hẳn xa lạ gì với cô nữa, đó chính là bạn học Kha Mỹ Linh, sinh viên năm nhất viện ngoại ngữ.” Cô lặng lẽ vẫy tay hiệu cho Kha Mỹ Linh: “Bây giờ, đồng chí Kha sẽ chào hỏi .”
“Xin chào các lãnh đạo kính mến, các thầy cô yêu, còn các bạn học thiện, là Kha Mỹ Linh, sinh viên năm nhất viện ngoại ngữ, vui vì thể gia nhập tập thể đài phát thanh của trường.” Kha Mỹ Linh hề sợ hãi, cô ăn rõ ràng, trong nháy mắt sửng sốt.
Cái giọng , cái khí chất chẳng khác gì dẫn chương trình thời sự của đài truyền hình cả!
Tạ Thái Lăng nhịn thầm kính phục, giơ ngón tay cái về phía cô, đồng chí Kha , giọng cũng ngọt, đúng là quá ưu tú.
Kha Mỹ Linh nhiều, chỉ đơn giản giới thiệu bản , đó giao mic cho Tạ Thải Lăng.
Sau khi tắt mic, Tạ Tái Lăng cũng mới phát thanh nửa tiếng đồng hồ, lúc những thành viên khác trong đài phát thanh cũng tới, họ đều tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh Kha Mỹ Linh đến đây.
Thấy nụ chân thành mặt mỗi bạn học, Kha Mỹ Linh thở phào nhẹ nhõm.
Thực cô thích công việc nhưng bỏ quá nhiều sức lực việc tranh đấu lục đục.