Để nổi bật bức thư của , phong bì cô dùng nét chữ hoa mắt, bằng hai thứ tiếng và vẽ hình minh họa đẽ trang nhã.
Ngoài đoạn trích dẫn ghi âm, giấy nhớ còn lời giải thích của cô về tầm quan trọng của ngoại ngữ. Cô bày tỏ rằng trong tương lai xa, tổ chức sẽ kết nối với quốc tế, nên một trong những công cụ cần thiết nhất lúc đó chính là ngoại ngữ, bởi suy cho cùng tiếng Hạ Hoa vẫn là ngôn ngữ phức tạp và tinh xảo nhất.
Người nước học tiếng nước ngoài thì dễ, nhưng nước ngoài học tiếng Hạ Hoa sẽ mất nhiều thời gian. Do đó, để đất nước thể phát triển, thế hệ trẻ hãy cầm vũ khí lên trang cho , ngừng phấn đấu vì tương lai phát triển của đất nước.
Khi đó, ngoại ngữ cũng sẽ phổ biến, giống như tổ chức vẫn luôn chú trọng đến việc .
Cô cũng liệt kê hiệu quả của Góc ngoại ngữ , tin rằng nếu chuẩn trong nhiều khía cạnh, lá thư của cô sẽ thể phớt lờ.
Vì , lúc giao bức thư, Kha Mỹ Linh âm thầm cầu nguyện ở trong lòng.
Sau khi giao xong, cô đặt việc đó sang một bên, tiếp tục bận rộn với công việc thường ngày.
Vừa ăn xong bước lớp, Kha Mỹ Linh Hoắc Thành Phương và Hạ Hải Phượng kéo xuống ghế.
"Linh Bảo Nhi, bạn chuyện đoàn tham quan học tập thủ đô đến đây ?"
Kha Mỹ Linh lắc đầu, nhún vai bất đắc dĩ: "Các bạn thấy đó, bận bù đầu từ sáng đến tối, thỉnh thoảng ăn cơm còn bắt Tần nhà đưa tới, lấy thời gian để nhiều chuyện?
Vậy nên hai bạn học xinh , hai đừng nhử nữa mà."
Hai đó vòng vo nữa, thì thầm : "Là nhóm khách mời ở hàng ghế đầu trong buổi lễ đón tân sinh viên tuần . Họ là đoàn tham quan đến từ nhiều đơn vị khác ở thủ đô. Mục đích của họ là tham quan học tập, nhân tiện tuyển một nhóm nhân viên xuất sắc ở các trường đại học lớn quốc.
Có đoàn văn nghệ một thủ đô, toà soạn thủ đô, các văn phòng… Tất cả đều là những đơn vị mà đến cả thủ đô cũng tranh để .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-566.html.]
Có họ tuyển bạn và bạn học Tần? hai từ chối? Điều thật ?"
Hai háo hức cô.
Kha Mỹ Linh gật đầu: " , Tần bọn cần học lên cao học. Đợi nghiệp xong tìm việc cũng muộn."
"Thực sự chút đáng tiếc, nhưng bạn học Tần vẫn là sinh viên một trong trường chúng . Anh chắc chắn lý do riêng của , đó là điều mà bình thường chúng thể đoán .
Chẳng qua là!" Hạ Hải Phượng giận dữ : "Bạn , Dư Mộng Ni tuyển dụng tòa soạn thủ đô!"
Kha Mỹ Linh sững sờ, vô thức nghĩ đến bức thư cô gửi lúc sáng, hình như địa chỉ là tòa soạn thủ đô…
Chỉ là cô nghĩ cho dù Dư Mộng Ni tuyển tòa soạn, cô cũng là mới nên thực tập một thời gian, lẽ sẽ tình cờ đụng trúng lá thư của .
"Hình như lúc đó đoàn văn nghệ một cũng cô , nhưng từ chối."
"Kỹ năng nhảy múa của cô quả thực thể chấp nhận , nhưng đoàn văn nghệ một thiếu những vũ công giỏi. Hơn nữa, tất cả đều là những xuất sắc, học nhảy múa từ khi còn nhỏ."
Hai nhỏ giọng thảo luận, đó với Kha Mỹ Linh: "Như cũng , , sẽ chuyện gì xảy nữa."
Kha Mỹ Linh mỉm gật đầu, tán thành : " , trong trường bớt hai , khí cũng trong lành hơn nhiều."
Trong giờ học, Kha Mỹ Linh để một nửa thần thức gian việc như thường lệ, đó cô ngẩn suy nghĩ về cách kiếm thêm thu nhập.
Khoản thu nhập tăng thêm của khác nhận bằng tiền, nhưng với cô là điểm hòa bình.