“Sau chúng lấy vài phần quà lớn để cảm ơn , cùng sức nên của cải nhà họ Tần mới trả về gần như trọn vẹn.”
Kha Mỹ Linh gật đầu, cô hỏi trả về bao nhiêu mà chỉ kể vắn tắt chuyện bốn .
Ứng Yến im lặng một lát : “Vợ , em hớt tay ?”
Cô lý lẽ hùng hồn gật đầu : “ thế, sai của xưởng dệt là chuyện , mà họ còn che đậy sai lầm, trốn tránh trách nhiệm, những bên nhân cơ hội mua thấp bán cao, chúng giành lợi ích từ đó cũng chẳng gì sai cả ?”
“ là sai.” Anh xoa đầu cô: “Nếu như chúng thể hợp lý hóa quy trình, coi như đây là mối đầu tư thì bên cạnh việc thể kiếm lợi ích lớn nhất , còn thể khiến đám tức đến nhảy dựng lên.
“Kia là em của đấy.” Kha Mỹ Linh Kha Mỹ Linh xoa cằm, chớp mắt: “Hơn nữa còn em mười cơ mà...”
Ứng Yến yêu thích ôm lòng, hôn cô: “Cần bạn bè gì, đương nhiên là lúc gặp khốn khó mới thể thấy chân tình, cùng xông núi đao biển lửa, giúp bạn tiếc cả mạng sống chứ c.h.é.m bạn hai dao.
Có vài chuyện thì cũng , ngốc, mặc dù ở thủ đô nhưng tai vẫn , mắt vẫn thấy, ai thật lòng, ai giả ý, năm năm qua còn đủ để rõ ?
Anh chỉ vì em bẩn tai.”
Kha Mỹ Linh chớp mắt: “Nói thì thôi, , em gặp khác em sẽ cảnh giác, chịu thiệt thì ?”
Ứng Yến nghiêm túc cô một lúc, mặc dù thực sự thể bảo vệ cô an theo cách của riêng , cũng tin cô năng lực, dễ dàng chịu thiệt nhưng chuyện chỉ sợ lỡ như...
“Được , mấy ngày tới sẽ kể cặn kẽ chuyện đây cho em .”
Lưu Tiểu Sơn đúng giờ tới đón họ, thấy thức ăn bàn sạch bong, chỉ còn gia vị, ngẩn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-662.html.]
Ứng Yến ồ một tiếng: “Hết cách , hai vợ chồng quanh năm quê, ăn uống thiếu thốn nên sức ăn lớn chút.
Không tiền lương của cục trưởng Ứng đủ cho hai vợ chồng ăn ?
Đừng vì chúng về mà khiến ông gánh vác trách nhiệm quá lớn đấy, nếu hai chúng bất hiếu quá.”
“Không .” Lưu Tiểu Sơn vội : “Mấy năm nay cục trưởng Ứng tiết kiệm cái ăn cái mặc, bà chủ cũng tiêu xài hoang phí, ba cô chủ trong nhà ngoan ngoãn hiểu chuyện. Tiền lương hàng tháng đều tiết kiệm ít, tất cả để hết cho đấy.”
“Vậy thì , hai chúng thể ăn lượng thức ăn của bảy, tám mấy , nếu điều kiện trong nhà tệ, cũng cần để bụng chịu ấm ức.”
Lưu Tiểu Sơn lái xe trở họ về khu nhà.
Nơi cách trung tâm thành phố một khá xa, theo quy hoạch đời , đây chắc là vị trí vành đai ba.
“Tiểu Lưu, đây là họ hàng của nhà họ Ứng , phô trương , còn để lái xe đón nữa?”
Lưu Tiểu Sơn xuống xe, chạy qua mở cửa các bà, các thím xách theo cái giỏ vây quanh.
Từ đầu năm nay, chợ Nam Phong bắt đầu chỗ bán hàng chia thành đơn vị theo công xã ngoại ô, đồ bán đều là thứ thôn dân sản xuất xong còn giữ , cả các loại trứng, thịt trong nhà nuôi . Bình thường đều mở chợ sáng, đến trưa là giảm hẳn.
Có nhiều chọn giờ chợ để kiếm đồ rẻ.
“Đây là chủ nhà cục trưởng Ứng.” Lưu Tiểu Sơn : “Vừa từ nông thôn về, sẽ thường xuyên ở đây, còn cần các thím, các bà để ý, chăm sóc nhiều.”
Mắt Ứng Yến sáng lên, kịp gì thì ánh của họ chuyển từ sang cánh cửa còn mở .