Tiếng loa truyền tới, cũng như thấy, ha, chuyện về thủ đô, chẳng thông báo cho bất kỳ ai , trừ nhà họ Ứng cũng chỉ bốn gặp ở Hoàng Hạc Lâu hôm .
Nếu là đây, mấy sẽ đến nhà chuyện chứ gọi điện thoại bắt đến .
“Ứng Yến, điện thoại của con, mau nhận . Đừng lỡ chuyện lớn.” Thấy trong phòng động tĩnh gì, Ứng Hứa Huy nhịn gõ cửa.
“ về, thể chuyện gì lớn chứ?” Ứng Yến nhạo, hề ý định dậy.
“Haiz.” Ứng Hứa Huy siết chặt nắm đấm: “Ứng Yến , nếu như chuyện gì, cũng sẽ gọi điện cho con giờ .
Vừa ăn cơm xong, chi bằng con với Tiểu Kha xuống lầu dạo ?
Cha Tiểu Lưu trưa nay con gặp mấy em kết nghĩa của con ? Liệu họ ?”
Lần trong phòng còn thấy tiếng đáp nữa.
Ứng Hứa Huy nóng nảy vòng quanh, nếu đồ ông còn , ông chắc chắn thể vác gậy, sung sướng sử dụng quyền lợi dạy dỗ con cái lên .
Đồ nghiệt chướng đúng là cứng mềm đều ăn, y như con lừa, kéo dây cũng dịch một bước.
Bởi vì ông dỗ , cung phụng nên tưởng còn là thái tử chắc!
“Ứng Yến, loa đang gọi con kìa, xung quanh đều là quen , nếu con sống ở đây lâu dài thì thể quậy khiến mối quan hệ trở nên cứng ngắc. Như , ba sẽ nỗ lực xem xem thể giúp đồng chí Tiểu Kha sắp xếp một công việc nhàn nhã .”
Lúc Ứng Yến mới lười biếng lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng vẫn mở cửa, mặt mày bất mãn gọi Kha Mỹ Linh đó đóng cửa rời .
Ứng Hứa Huy nhịn thở phào, ông cũng thấy rõ điểm yếu của thằng con khốn nạn , đó chính là đứa con gái xinh giống mà cưới ở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-671.html.]
Ra khỏi cửa, Ứng Yến và Kha Mỹ Linh hàng xóm dùng ánh mắt tẩy trần suốt dọc đường.
Thậm chí họ còn cần hỏi đường mà chỉ theo đội ngũ đám nhóc xếp thành hàng lẻ tẻ thôi cũng tìm ủy ban quản lý nhà ở .
Những năm điện thoại còn hiếm, chỉ phòng việc của công xưởng mới lắp đặt, nhà ai tiền tự lắp điện thoại trong nhà đây?
Rốt cuộc là chuyện gấp gì mà gọi điện đến ủy ban quản lý nhà ở, thông báo qua loa phô trương thế?
Ít nhất thì các dì trong ủy ban quản lý sẽ tùy tiện gào lên gọi .
“Cậu là con trai của cục trưởng Ứng? là trai thật...”
“Nghe đây xuống thôn ủng hộ kiến thiết nông thôn, về còn nữa ?”
“Đây là vợ ? Cô là nông thôn , thanh niên trí thức trở về thành phố thể hộ khẩu, cô hộ khẩu khó ? Không hộ khẩu, cô cung cấp lương thực, còn ở...”
“Nhà chúng quan hệ rộng, là chúng sắp xếp cho về sớm nhé? Dù thì cũng là độc đinh của nhà họ Ứng...”
“Trước khi đến đây, cha âm thầm tìm ít cô vợ gia thế lợi hại cho mà. Vợ thật đấy nhưng cũng chẳng thể mài ăn, đàn ông tham vọng lớn, lúc hối hận ...”
Các hàng xóm ỷ Ứng Yến là mới, nhớ rõ là ai nên lời gì cũng dám ngay mặt đôi vợ chồng trẻ, từng câu từng câu châm chọc càng khiến cho lòng thoải mái.
Ứng Yến lạnh lùng qua, ôm vai Kha Mỹ Linh tới ủy ban quản lý.
Đám hàng xóm khịt mũi bóng lưng hai họ, bất mãn lẩm bẩm.
Ủy ban quản lý chỉ một bà cô trực ban, thấy hai đến, bà vô cùng nhiệt tình: “Đồng chí Ứng, cuối cùng cũng đến . Điện thoại gọi đến ba , vẻ nóng ruột lắm, qua năm phút nữa sẽ gọi .”