"Bài , vô cùng sinh động thú vị. Ngay cả các cụ già bảy tám chục tuổi cũng thích ghế ." Thầy Triệu là từng trải, sắc mặt của cô đoán bảy tám phần.
"Lúc đó, nó gây một tiếng vang lớn, âm thanh và bài nhiều sử dụng để nghiên cứu và thuộc lòng. Sau Dư Mộng Ni đó cũng lượt xuất bản một đoạn ghi âm và bài .
Chỉ là chất lượng âm thanh , rè rè rõ. Các bài cũng mạch lạc, thể mang đến cho sự kinh ngạc và chấn động như đầu tiên.
nội dung vẫn mang giá trị lớn, chỉ là mấy tháng thì nữa."
Kha Mỹ Linh khẽ: "Bởi vì đầu tiên em ghi âm khi giảng dạy ở Góc ngoại ngữ, lúc đó em thấy các bạn sinh viên thích thú, nên tự ghi âm đầu tiên trong văn phòng. Khi bản thảo gửi đến đây, em chỉ giúp học thêm nhiều thứ mới.
do nhận phản hồi, em nghĩ phê duyệt nên tiếp tục nộp nữa.
Nhắc mới nhớ, Dư Mộng Ni là sinh viên trường em, đó phái đoàn đến từ thủ đô tuyển chọn."
Thầy Triệu cau mày, suy nghĩ một lúc : "Thầy nghĩ những tư liệu của em , nếu phát hành cho xem thì thật đáng tiếc.
Trước em ở thủ đô, khác mới chỗ để lợi dụng, nhưng bây giờ em đến đây , thấy tuyệt đối sẽ cho phép ai lấy công lao của em!
Em cứ yên tâm mà , lát nữa thầy sẽ cho em một vài lá thư giới thiệu. Em hãy đến tòa soạn thủ đô, đài phát thanh thủ đô và đài truyền hình thủ đô. Tầm ảnh hưởng của các đơn vị khá lớn, thầy tin rằng họ cũng sẽ nhận sự quan tâm của tổ chức, từ đó hỗ trợ chúng nâng cao trình độ ngoại ngữ của dân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-718.html.]
Vừa nghiên cứu sinh cần thực tập một năm, mặc dù em chỉ mới năm nhất cao học, nhưng thầy thấy trình độ chuyên môn của em vững chắc, thậm chí bây giờ nghiệp cũng thể việc.
Học kỳ em thể đến mấy đơn vị xem thử, tìm một đơn vị thích hợp để thực tập, đồng thời tích lũy kinh nghiệm trong quá trình thành đồ án.
Thầy thấy bạn học Kha là một cô gái trẻ nhiều ý tưởng, chắc chắn sẽ chờ đợi nhà trường sắp xếp công việc như thường lệ. Đây là thời điểm thích hợp để em tìm công việc , khi nghĩ xong nhớ báo cho thầy một tiếng.
Tất nhiên, thầy hy vọng em thể , đến trường học của chúng , mỗi tuần dạy vài tiết cho các đàn em. Em thể nào giúp nâng cao khả năng ngoại ngữ, còn học sinh trường chúng để thua thiệt các trường khác đúng ?"
Kha Mỹ Linh mím môi : "Thầy ơi, em thấy hình như thầy đang cho em một danh hiệu đúng ? Thầy đúng là tận dụng thứ."
"Chứ còn gì nữa." Thầy Triệu mỉm gật đầu, càng nghĩ càng thấy việc khả thi: "Em đúng, thể để em dạy công . Sau dù em công việc gì, chỉ cần rời khỏi thủ đô, em thể dạy ba tiết một tuần, thời gian tùy theo em sắp xếp. Từ tám giờ sáng đến chín giờ tối, mỗi tiết kéo dài hai giờ.
Trước tiên em sẽ trợ giảng, hưởng mức lương và đãi ngộ của một giáo viên mới. Sau khi lấy bằng nghiệp, em sẽ chuyển lên chính thức. Ngoài giờ dạy linh hoạt hơn, những thứ khác như xét danh hiệu, phúc lợi, điều chỉnh lương,... tất cả đều giống như những giáo viên khác. Em thấy ?"
Kha Mỹ Linh chớp mắt, cô cảm thấy dư sức đảm nhiệm , dù đây cũng coi là một công việc nghiêm túc.
Còn giáo viên đại học? Quá nhàn rỗi, cũng gì nhỉ?
Cô sảng khoái đồng ý.
Sau khi trở về nhà, Kha Mỹ Linh thảo luận chuyện của bàn ăn, ngay lập tức cô nhận ánh mắt ghen tị hâm mộ từ các trai.