Còn nữa, cô thể giải thích với , lý do chuyện xảy ở kinh đô, cách đây một ngàn cây ?
Nếu như mơ thấy, nhất định sẽ cho qua, hoặc là ý công khai phê bình!
"Sao ?" Tần Nguyên Cửu tiến lên một bước.
Mặc dù là cuối thu, nhưng Kha Mỹ Linh vội vàng ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mà Tần Nguyên Cửu cũng tập luyện về sớm, mặc áo ba lỗ nên cô thể cảm nhận nóng cuồn cuộn trong khí.
"Có gì thì , chúng lấy giấy chứng nhận , vinh cùng hưởng nhục cùng chịu."
Kha Mỹ Linh cắn môi, nghiêng đầu .
Vẻ mặt lạnh lùng, kiên nhẫn lúc biến mất, đó là sự nghiêm túc xen lẫn chút lo lắng cô xác định .
"Vậy… Anh bảo , là thể ?"
Cô suy nghĩ, loại tình huống chỉ mới bắt đầu, chắc chắn là cuối cùng.
Giống như Tần Nguyên Cửu , hai bọn họ là vợ chồng, sẽ ngày đêm bên .
Cô thể giấu ông bà, cha và các , nhưng khó mà giấu trùm phản diện nhiều .
Nếu cô thà thẳng thắn luôn còn hơn, tục ngữ ba thợ giày thối hơn Gia Cát Lượng*, kiểu gì một Tần Nguyên Cửu chẳng bằng ít nhất hai thợ giày?
(*Ba thợ giày hơn Gia Cát Lượng là câu phổ biến, nghĩa là ba tài năng tầm thường cùng chung sức và động não thì thể nghĩ những chiến lược chu đáo hơn Gia Cát Lượng. Ý TNC thể nghĩ cách giúp.)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-75.html.]
"Nói." Tần Nguyên Cửu gật đầu, lấy bình tráng men pha hai cốc sữa bột, đưa cho cô một cốc.
Kha Mỹ Linh nhận lấy, thấy trong phòng chỉ một chiếc giường và một bộ bàn ghế.
Tần Nguyên Cửu đang ghế, thế là cô trực tiếp lên giường, cầm chiếc cốc nóng, ngửi ngửi mùi sữa thơm, thỏa mãn thở dài, nhấp một ngụm : "Bánh bao nhỏ cha đón , nhưng hiểu mơ."
" mơ thấy bánh bao nhỏ bán cho con buôn với giá năm trăm đồng. Sau đó đưa đến kinh đô, ở cùng một đám trẻ con trong tứ hợp viện cũ nát dơ dáy bẩn thỉu gần nhà ga."
"Bọn chúng bọn buôn huấn luyện mới bán cho nhà giàu, bánh bao cũng , nhưng đứa nhỏ quá bướng bỉnh, luôn về nhà, cuối cùng hai vợ chồng đánh chết!"
Nói đến đây, cô hận nghiến răng nghiến lợi, hít một thật sâu tiếp: " giấc mơ của chút hoang đường, nhưng tình tiết trong giấc mơ quá chi tiết, hơn nữa còn nhớ rõ những kẻ buôn đó ở nhà khách nào, bọn nhỏ lớn lên trông ."
Tần Nguyên Cửu rũ mắt xuống: "Cho nên, cô cho rằng Lư Việt Hải cô cứu, nhưng những đứa trẻ khác vẫn đưa đến tứ hợp viện ở kinh đô?"
", sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, những đứa bé đều là cốt nhục của cha , mất sẽ tan nát cả một gia đình đó!"
Kha Mỹ Linh háo hức : "Đồng chí Tần, là thông minh nhất, nghĩ cách gì mà. Lỡ đây là sự thật thì những đứa trẻ đó sẽ cứu, còn bọn buôn cũng hốt gọn! Đây là công lao lớn lắm nha."
Tần Nguyên Cửu ma sát thành cốc, vô cảm lạnh: "Liên quan gì đến ?"
Kha Mỹ Linh kinh ngạc : "… nhưng lúc cứu bánh bao nhỏ ?"
Chẳng lẽ bây giờ trùm phản diện lạnh tình lạnh phổi đến mức hết thuốc chữa ?
"Cái ." Anh ngẩng đầu lạnh nhạt : "Đó là bởi vì đụng trúng , nên đánh ngất , ăn miếng trả miếng thuận tiện hoà ân cứu mạng với cô, vấn đề gì ?"
Kha Mỹ Linh lập tức : "Anh hỏng đường kiếm tiền của , kiểu gì cũng sẽ đến phiền . Chúng hành động ! Anh mới chúng là vợ chồng, chuyện chắc chắn can thiệp, lẽ định ?"