Còn mấy lớn tuổi cũng cầm hoa quả, đồ hộp đến cho Kha Mỹ Linh nếm thử.
Lăng Nghệ Phi tay nắm chặt chăn, cụp mắt, cắn táo.
Đợi khi bà cụ Kha mang nước về, Ứng Yến nhỏ giọng : “Bà nội, bà ở đây trông cô nhé, cháu xuống lầu lấy vài chuyến đồ nữa.”
“Được , mau , đừng để ông cháu đợi sốt ruột.” Bà cụ gật đầu, bọn họ mang hai bao đồ tới, phần lớn vẫn còn để xe.
Ứng Yến khỏi cửa, hai trẻ tuổi chăm sóc ở giường đối diện tiến lên, xuống giúp một tay.
Bà cụ lấy một túi quýt , cầm một quả, cho dì Lục một quả: “Cái là cha, đám nhỏ trong nhà phát đấy, hai thùng to đùng, để hết cho Bảo Nhi nhà chúng . Thai phụ ăn nhiều hoa quả thì đứa bé sinh mới trắng trẻo, đáng yêu .”
Dì Lục , cảm ơn nhận lấy: “Quýt là thứ , sang năm mới chủ nhà chúng mới phát, nhưng mà trong nhà đông , thấy hình dáng thế nào hết mất . Nếu như cất một, hai thùng thì đến năm mới, chẳng còn đồ mà đãi khách.”
“Dì Lục!” Lăng Nghệ Phi nghiến răng nghiến lợi: “Sao dì thể tùy tiện lấy đồ của khác thế? Nhà chúng cũng thiếu miếng ăn !”
Cô hận lắm, cuộc sống hiện tại cô là do cướp một nửa từ Kha Mỹ Linh.
Cô cảm thấy chột , chỉ cần thể cướp thì nó thuộc về cô , cô cứ thản nhiên, hùng hồn sở hữu, khúm núm nhà ? Một quả quýt thôi mà, cần bô bô hết ?
Người nhà họ Lăng keo kiệt, nhưng trong nhà cô mở tiệm, thiếu mấy thứ !
Vẻ mặt dì Lục cứng , bà ở nhà họ Lăng hai mươi mấy năm nay. Chồng bà là thuộc hạ của ông cụ Lăng, vì cứu ông cụ Lăng mà mất mạng, bây giờ chủ nhà họ Lăng là con cả của ông cụ, ông để bà mang hai đứa con một trai một gái tới sống trong nhà họ Lăng, tiện thể chăm sóc một nhà lớn bé bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-750.html.]
Mỗi tháng, tiền lương của bà nhiều hơn những giúp việc khác mười đồng tiền, bà cụ, ông cả Lăng chống lưng, ai dám thực sự đối xử với con bà như hầu.
Mà bà cũng điều, chuyện nên bà chẳng thiếu thứ gì, lời nên , bà cũng ngoài, cố hết sức chiếm lợi từ khác để bản và con cái thể quang minh chính đại .
cô Lăng Nghệ Phi thì đối nhân xử thế tệ nhưng những thứ trong mắt cô lừa khác.
Dì Lục quên khi bà cụ giới thiệu với cô , cô khống chế ánh mắt khinh bỉ và kênh kiệu của , ít chú ý tới cô đều thấy.
Dù cũng là đứa bé nuôi bên ngoài, dù cho nhà họ Lăng cãi vã ngừng nhưng họ vẫn giới hạn.
Dì Lục ồ một tiếng: “Nghệ Phi, thím chỉ cho quả quýt thôi. cần còn hỏi cô ?”
Lăng Nghệ Phi trừng mắt, hiển nhiên cô ngờ bà sẽ như thế.
“Dì Lục, đói , phiền dì giúp về nhà hầm cháo gà. Kính Nguyên sắp sinh nên mua ít gà, móng heo, gan heo để đông trong tủ lạnh.”
Dì Lục : “Bà cụ cứ yên tâm trong bệnh viện chăm cô, cơm nước trong nhà do cô với mấy bà thím khác phiên .
Cô ăn gì, chờ đến tối trong nhà đến đây hoặc đợi khi về hẵng .
Nếu như cô đói , sẽ đến nhà ăn trong bệnh viện xem xem gì .”
Lăng Nghệ Phi mím môi: “Vậy cảm ơn dì Lục nhé.”
Ha, bây giờ nhà họ Lăng nhận cô về , dù cho cô lớn lên ở nhà họ Lăng nhưng cô là cháu gái do chính bà cụ nhận định, thể để coi thường ?