Bà cụ Lăng kích động thôi, cháu đổi , còn là nhà đối diện.
Nhà đối diện là ai, thể mang theo cái nón lớn của nhà họ Tần, cần đến bản lĩnh của cháu gái là từ loa phát thanh, mang ngoại ngữ đến cho bộ thủ đô, đại học dành cho lớn tuổi đầu tiên cả nước cũng do cô sáng lập.
Cháu rể bà cũng là bản lĩnh, hợp tác mở công ty với , ngoài đều xe máy thể diện, bên cạnh đều là trong đại viện nịnh nọt.
Lúc ông cụ Tần còn sống, ít nhận ơn từ nhà họ Tần, chắc chắn họ sẽ báo ơn đó cho Ứng Yến. Mỗi một phần ân tình đủ cho nhà họ Lăng ngưỡng mộ, ghen tị thôi.
Hơn nữa nhà họ còn đẻ một lúc năm đứa con, kéo ngoài đều oai phong, phúc.
Nếu như Kha Mỹ Linh là cháu ruột bà , xem sự hiếu thuận và cận của cô với ông bà cụ Kha, cô sẽ đối với họ hàng m.á.u mủ của cô đến nữa.
“Nếu cô nhà họ Lăng còn dám mạo danh thế phận của cháu gái , thế nào cũng cho một chút công bằng chứ.” Bà cụ Lăng lạnh mặt: “Vật giá thủ đô đắt đỏ, nhất là ở trung tâm thành phố chúng , chỉ tiền thuê phòng thôi cũng mất một phần ba tiền công của nhân viên bình thường .
Huống chi trong nhà dì Lục hầu hạ con cô ít, bên ngoài mời riêng một bảo mẫu, mỗi tháng mất mấy chục đồng chứ đừng là bảo mẫu kinh nghiệm, đạo đức như thế.
Nhà cái ăn cái mặc đều để cô thiếu thốn, hơn hai năm nay , cô xem ?
Cha cô cố ý lừa gạt mà cô, ai cô thật giả , nếu như mấy trả công bằng cho nhà chúng , chúng cũng mặt mũi đến cửa nhận Linh Bảo Nhi về.
Nếu để chúng hài lòng, chúng cũng để ý đến việc mời các đồng chí trong cục cảnh sát nhúng tay điều tra. Nhà họ Lăng như lúc nhưng vẫn thể trừng phạt kẻ lừa đảo, phạm pháp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-783.html.]
Lăng Nghệ Phi ngẩng đầu, ngờ bà cụ Lăng ác như thế.
Dù nhưng cô cũng từng ngừng báo hiếu bà , hai năm ở chúng, một chút tình cảm còn gì?
Lăng Nghệ Phi dám cứng quá bởi vì cô hiểu rõ, chỉ cần dọa cha cô một chút, lẽ đôi vợ chồng trong mắt chỉ con trai sẽ toạc chuyện , tiếc đưa con gái trong cục.
“Bình thường cháu cũng hiếu thuận với bà ít, mỗi tháng đều tốn nhiều tiền, cái thể trả cho chi tiêu hằng ngày của con cháu.
Dì Lục là giúp việc trong nhà, chỉ chăm sóc cháu mấy ngày, bình thường cũng tiện tay giúp, hầu hạ cháu.
Cháu bù cho bà tiền thuê nhà.” Nếu như thực sự bỏ chút gì, e là nhà họ Lăng sẽ buông tha cho cô .
Dù nhà họ Lăng cũng cắm rễ ở thủ đô nhiều năm, trèo lên cao nhưng dẫm những bình thường chẳng hề tốn sức.
Cô ầm lên với nhà họ.
Bà cụ thản nhiên : “Mười nghìn đồng, hai, đường , cô đường cô, một nhà lớn bé các cô cút hết về quê, đừng ở thủ đô để mà mất mặt nữa.”
Lăng Nghệ Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cô hối hận mạo danh cái phận , bình thường cô mua ít đồ, một đồng cũng vớt vát , thoát đó ném phiền phức cho Kha Mỹ Linh còn mất thêm mười ngàn đồng nữa.
“Bà nội, mười nghìn đồng nhiều quá, chúng cháu lấy nổi. Cháu , tiền thuê phòng một tháng nhiều nhất là mười lăm đồng, mấy con cháy ở hai mươi chín tháng, năm trăm đồng là thể mua một căn nhà nhỏ vùng ngoại ô .”