“Cháu học hành cũng bình thường, mới nghiệp cấp ba, bây giờ sinh viên đại học bắt đầu trở thành hàng bán chạy, chẳng một nghiệp cấp 3 như cháu sẽ bỏ ?
Cháu tính toán nhiều, đôi mắt nhỏ, con ngươi cứ loanh quanh ngừng chuyển động, cũng nhiều tính toán như . Nếu cháu đủ xuất sắc, đủ định thì cần nhờ khác, chẳng nhiều đồng chí nam ưu tú vội vàng để bà mối đến nhà cầu hôn ?”
Triệu Phương Hoa tức đến cả phát run, nghiến răng duy trì nụ cuối cùng: “Có ông nào cháu gái như ? Nếu ông chịu sắp xếp cuộc hôn nhân của cháu thì cứ thẳng. Cháu, cháu, ngày mai cháu liền dọn , dù cháu ở đây dựa ông mà.
Ông giúp cháu, cháu còn mặt mũi ở , cả ngày sắc mặt của khác?”
Ông cụ Triệu gật đầu: “Được, cháu cũng thể dọn ngoài, là một cô gái hai mươi sáu tuổi lỡ thì, ăn vạ ở nhà ích gì?
Hiện giờ tổ chức ủng hộ trẻ tự do yêu đương, cháu cũng thể tự thương lượng. Đỡ ngại ông nội tận tâm, tìm cho cháu. Ông cũng cần lo lắng, sợ trì hoãn hôn nhân của các trai .”
Triệu Phương Hoa ngây ngẩn cả : "Cháu là con gái, nhà chống lưng, ông sợ cháu ngoài sẽ bắt nạt ?"
"Cháu thành niên bảy năm, còn coi như trẻ con?" Ông cụ liếc cô một cái, dậy: "Tối muộn còn uống gì nữa, ghét bỏ ông ngủ quá nhiều ?"
Nói xong, ông cụ cũng tức giận ngoài dạo.
Triệu Phương Hoa đám xa, cầm lấy tách ném mạnh xuống đất.
Bà ba Triệu từ tới, : “Ôi, bà cô già nhà chúng bản lĩnh gì khác, chỉ nóng tính. Chậc, cháu còn ỷ ông cụ, kết quả ông cụ còn ghét cháu lớn tuổi, ăn trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-813.html.]
Không cháu khí phách ? Thu dọn đồ đạc rời , chừng cháu thành thật như , ông thể cho cháu một ít tiền trợ cấp.”
Những phụ nữ khác trong nhà cũng ngẩng đầu, mồm năm miệng mười bắt đầu nhao nhao.
Quan hệ của ông cụ và con cháu , nhưng thể chịu đựng con cái luôn chịu từ bỏ ý định, cảm thấy thể nhận một lợi ích từ ông cụ, cho dù theo uống canh cũng .
Vì ông cụ trở về thủ đô sống cuộc sống nghỉ hưu, mấy đứa con trai liền đưa vợ con đến, là bạn với ông cụ, sợ ông cụ tuổi già cô độc, mấy đứa con gái cũng mang con cái tới.
Có là cờ , bọn họ cần lo lắng quá nhiều về việc đuổi về quê, nhưng nếu đơn vị công tác tiếp nhận thì cấp hộ khẩu, con cái cũng thể đến trường bình thường.
Cả gia đình chạy vạy khắp nơi vì công việc và đăng ký hộ khẩu.
Tiền trong tay là đây tích cóp , ông cụ , thể theo, nhưng sinh hoạt phí tự chi trả!
Triệu Phương Hoa ỷ là tiểu bối, bỏ một xu, chi phí ăn mặc vẫn lấy từ tiền chung.
Bị mãi như , Triệu Phương Hoa cũng giận, cô lau nước mắt trở nhà thu dọn đồ đạc rời .
Ngày càng dài hơn, bảy giờ, nhưng ánh hoàng hôn vẫn nhuộm một nửa bầu trời đan xen với ánh đèn đường mờ ảo tạo nên sự bình yên và tĩnh lặng một hai của thủ đô.
Ông cụ đổi một chai Mao Đài lấy một chiếc đài nhỏ, rung đùi đắc ý ngâm nga dạo, rời khỏi khu nhà thấy một nhóm em bé mặc quần áo màu hồng ở bên đường, bên cạnh còn một con ch.ó săn uy phong lẫm liệt với bộ lông trắng như tuyết, cực kỳ hiếm lạ.
Ông cụ tươi bước tới, mò mẫm hồi lâu nhưng tìm thấy một viên kẹo nào.