“Ông yêu cầu chúng tham vọng như mấy đứa nhà cháu, chỉ cần chúng nhận rõ hiện thực, dựa chính nuôi sống gia đình, sống ngay thẳng, chắc khó chứ?”
Ông cụ vốn sống lưng thẳng tắp giờ còng, sức sống cạn kiệt một nửa, năm tháng tựa hồ ập đến mặt ông, bao lấy ông.
Kha Mỹ Linh lên tiếng: “Mỗi gia đình đều những cuốn kinh khó niệm, lòng ông phóng khoáng, mắt sống cho là . Có ngày phấn chấn, cũng ngày vui, con cháu phúc của con cháu, ở tuổi của ông mà ông vẫn còn lo lắng, thể chăm sóc ?”
Ông cụ xua tay : “Người thánh nhân, ông ông quan tâm, nhưng ông thật sự thể buông tay.
Quên , một cháu lo chuyện gia đình đủ phiền lòng , phiền cháu nữa.
Cô bé, tại , ông thấy cháu liền cảm thấy quen thuộc, dường như gặp qua ở đó.”
Kha Mỹ Linh : "Đương nhiên là TV , hoặc là giọng của cháu quá quen thuộc đến mức tai ông nhận cháu, nên đôi mắt cũng cảm thấy nhận cháu."
Ông cụ sửng sốt một lúc cũng rộ lên, nhưng ông dáng vẻ cô, càng cảm giác như một bức ảnh phủ đầy bụi theo năm tháng.
Có lẽ do thái độ tích cực và lạc quan của nhà họ Kha lây nhiễm, tâm trạng của ông cụ đột nhiên lên, về đến nhà vẫn còn ngâm nga, dậm chân theo tiết tấu.
Sáng hôm , ông cụ gọi bảo mẫu, mang theo nhiều đồ ngoài. Thật tổ chức cung cấp nhân viên cảnh vệ cho ông cụ, nhưng ông cụ cho rằng cần thiết, tiền ông cụ nhận là đủ , thể thuê bảo mẫu việc.
Không cần trì hoãn tiền đồ của trẻ tuổi, hơn nữa ông cụ cũng thể đoán , nếu trang cảnh vệ, như nhà họ Triệu thể sai bảo vòng quanh!
Ông cụ rời , nhà họ Triệu hưng phấn đến mức khỏi tụ tập trong đại sảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-815.html.]
“Ông nội đột nhiên nhận thức lương tâm ? Mẹ, thấy ông nội lục lọi rượu ông trân quý thật nhiều năm, còn ngon tặng ông...
Bỏ một tiền lớn, chắc chắn thể thu xếp công việc cho chúng …”
Người nhà họ Triệu vô cùng phấn khích, bọn họ luôn tin tưởng vững chắc ông cụ hề từ bỏ bọn họ mà chỉ độc miệng mềm lòng. Không thấy trong túi đều là thứ , hơn nữa là ông cụ đích đến nhà tặng quà nên nhất định thể tìm một công việc .
Lúc bọn họ ở phía Nam, nhắc đến bọn họ là tiểu bối của ông cụ, ai mà hâm mộ ghen tị?
Những đứa con nhà họ Triệu ấn tượng ít ỏi đối với cha , từ nhỏ sống cùng nương tựa lẫn , ngoại trừ vật tư trong nhà từng cắt đứt, bọn họ cũng nhiều ký ức sâu sắc.
Sau khi thành lập Hạ Hoa mới, ông cụ bôn ba ở bên ngoài hơn mười năm, đến khi trở về nhà là một thủ trưởng uy phong lẫm liệt.
Lúc đó, bà cụ mắc bệnh nguy kịch, hai chỉ gặp cuối.
Bà cụ giao phó cả gia đình cho ông cụ mỉm rời .
Cho nên con cháu nhà họ Triệu cảm thấy là trách nhiệm của ông cụ.
Ông cụ nhập ngũ một lời, sinh mà nuôi, đến lúc đền bù cho bọn họ, nếu ông sẽ sợ đến lúc già sẽ con cháu phụng dưỡng gối.
Bọn họ theo ông cụ đến khu nhà quân nhân, nhưng ngày đầu tiên đến nơi, ông cụ với , nhà cần bất kỳ sự ưu đãi nào, thể dựa khả năng của bản để tìm việc .
Câu trở thành mệnh lệnh của các gia đình khác trong khu nhà, lợi ích đều phân đến tay nhà họ Triệu, cảm giác bất bình gần như khiến phát điên.