“Công việc quen việc dễ , tiền đồ của các xa!
Muốn thì ký nhanh chút , trả cho , còn chạy tới nhà những khác nữa.”
Người nhà họ Địch dọa, nhất là những đàn ông. Lúc chân của họ cảm giác , cảm thấy cuộc sống đều tối tăm ánh sáng, dường như thoáng chốc là thể đến cuối, vô cùng hối hận vì quý trọng cuộc sống mỹ của bản .
Hối hận vô cùng, họ cũng suy nghĩ chẳng lẽ là do bất hiếu nên trời cao trừng phạt?
Như thế, họ chắc chắn sửa , chăm sóc ông cụ hơn để phụ với lương tâm.
Dù ở trong đường cùng, suy nghĩ cái gì cũng .
Hiện tại họ công việc, cũng khác với , cho rằng đây là một món hời to.
“Đồng chí, tại, tại là chúng ?” Họ cũng còn nhớ oán trách khi ông cụ mất.
Ông cụ vốn dĩ họ sỉ nhục còn hình , như thế, thể bụng nhờ tìm việc cho họ nữa chứ?
Chàng trai chê : “Các là lớn cả , đưa mấy bán ? Nói việc thì là việc, viện dưỡng lão mới bắt đầu xây thôi, tiền kỳ mệt nặng, thể kiên trì cũng là do các .
Kiên trì nổi thì tiền đồ vô hạn, kiên trì nổi thì rõ các thể ăn miếng , về nhà ruộng tiếp. Có tổn thất cái gì ?”
Người nhà họ Địch như thế, hợp đồng cũng rõ, cũng hề chút lỗ hổng nào. Chỉ việc chăm chỉ sẽ chịu trách nhiệm trái với hợp đồng, trừ tiền lương và tiền thưởng. Họ sợ những thứ .
“Còn nữa, các xem kỹ chút, đừng lừa các . Việc trong viện dưỡng lão thể sẽ nhẹ nhàng hơn ruộng nhiều, nhưng đây là một công việc rườm rà lâu dài nên tuyển ngắn hạn, ký một là mười năm. Không vấn đề gì chứ?”
Người nhà họ Địch chần chừ, nhưng hóng chuyện gấp vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-873.html.]
“Ôi ôi . chuyện như thế còn suy nghĩ gì chứ? Đừng mười năm, dù hai mươi năm năm mươi năm, dù là một trăm năm cũng ký!”
“ thế, công việc nào mệt hơn ruộng chứ? Dù xây nhà trời trăng, trời mưa thì cũng . Chúng ruộng lúc chạy đua thời gian với ông trời…”
“Làm việc ở ngoài càng mệt thì kiếm càng nhiều. Dù bất luận thế nào cũng triển vọng hơn so với ruộng. Cũng mấy đang suy nghĩ cái gì nữa.”
“Chú Thiết Chùy là một phúc hậu, nếu sắp xếp công việc cho mấy thì chắc chắn là bụng. Nào giống như mấy , một bụng ý …”
Người nhà họ Địch nghĩ cũng đúng, con trai lừa cha chứ cha lừa con trai mà.
Họ rối rít lên ký tên ngay: “Cần tổng cộng bao nhiêu thế?”
Chàng trai một cái: “Viện dưỡng lão của chúng lớn lắm, cần tuyển nhiều nhân viên, bây giờ mới bắt đầu tuyển thôi. Chỉ cần là nhà họ Địch các bao nhiêu đều .”
“Nam nữ đều ?” Người nhà họ Địch kích động xác nhận hỏi.
“Đương nhiên, bây giờ phụ nữ cũng thể gánh nửa bầu trời, đương nhiên cả.”
Lấy câu trả lời khẳng định, họ chỉ cần học, tròn mười tám tuổi đều ký tên hết, bà cụ Địch cũng lên góp vui.
“Được , ở nhà trông trẻ, giúp nấu cơm giặt quần áo là . Tụi con lãnh lương thì đưa cho ngay.” Dù gì cũng dày vò mấy , bây giờ thái độ của họ với già hơn.
Bà cụ ôi một tiếng.
Ký tên xong, lăn dấu tay, nhà họ Địch hỏi: “Khi nào chúng thể ?”
Chàng trai móc một danh tạm thời đưa : “Đương nhiên là càng sớm càng . Đây là địa chỉ của viện dưỡng lão chúng , các hỏi địa chỉ tới đó là .”
Nói xong thì cũng ở lâu, đội nón lên dặn họ mai báo danh khởi động xe máy, để cho một đám bụi đất mù mịt.